【Sugimoto Bất Tử】Số Mệnh Khởi Nguồn Từ Cao Điểm 203

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ quả đồi Lữ Thuận. Đồi 203—lớp đất ngấm máu—bị xé nát bởi những vụ nổ pháo giữa trời đất. Vô số sinh mạng trẻ tuổi vụt tắt giữa tiếng la hét và súng đạn, duy chỉ một người lính cứng cỏi sống sót qua trận mưa đạn.

Tên anh là Sugimoto Saichi.

Với đồng đội, anh là "bất tử." Ngay cả khi đạn xuyên qua cổ hay lưỡi lê rạch ngực, anh vẫn đứng dậy như con thú và xông tới. Người ta đồn rằng anh được định mệnh chọn để sống sót. Nhưng khi khói tan, thứ đọng lại trong Sugimoto là nỗi đau không thể xóa nhòa.

1.webp

Trong Kamuy Vàng, quá khứ của Sugimoto không chỉ là bối cảnh—nó là gốc rễ mọi lựa chọn của anh. Sự tàn khốc của Đồi 203 dạy anh ý nghĩa đau đớn của "sống sót." Tồn tại không phải ân huệ, mà là lời nguyền. Chứng kiến đồng đội ngã xuống, mặc cảm tội lỗi và ý chí sinh tồn đan xen, tạo nên nỗi ám ảnh: "Ta phải sống."

Ám ảnh này đẩy anh vào cuộc săn vàng—không phải vì tham lam, mà để giữ lời hứa với người bạn đã khuất. Anh muốn đảm bảo cuộc sống cho vợ của đồng đội, dùng nỗi đau của mình để chuộc lại bình yên cho người đã chết. Sugimoto sống không vì bản thân, mà vì những người không còn nữa.

2.webp

Nếu "số phận" Sugimoto bắt đầu từ Đồi 203, thì chính trên cánh đồng tuyết Hokkaido, anh học cách đối mặt với nó. Gặp Asirpa thắp lên trong anh ngọn lửa mới. Đôi mắt cô trong vắt và kiên định nói với anh: "Sống sót không phải để mang theo đau khổ, mà là để tìm ý nghĩa."

Trên hành trình nhuộm máu và vàng, Sugimoto học cách cười. Qua những bữa ăn, tình bạn và sự gắn kết, anh chiến đấu với cơn ác mộng chiến tranh. Anh vẫn bất tử—không chỉ trong thể xác, mà trong ý chí sinh tồn.

3.webp

Sugimoto không phải anh hùng đơn điệu. Anh tàn bạo nhưng cũng vụng về, dịu dàng và đôi khi kỳ quặc. Anh có thể cắt cổ họng kẻ thù, rồi trân trọng nếm món Ainu; anh thề sống chết với đồng đội, nhưng cười như trẻ thơ trong những khoảnh khắc đời thường. Sự tương phản này khiến anh sống độngnhư con người thực.

Từ Đồi 203 đến vùng hoang dã Hokkaido, Sugimoto trải qua một "tái sinh" kéo dài. Bất tử không phải món quà của thánh thần, mà là nghĩa vụ nặng nề; sức mạnh thực sự không nằm ở thân thể chống đạn, mà ở trái tim bước tiếp bất chấp đau đớn.

4.webp

Kamuy Vàngnhắn gửi qua Sugimoto: Định mệnh không ngừng ném đau khổ, nhưng chỉ cần ai đó bước đi với nụ cười, tồn tại vượt lên sự sống—trở thành ý nghĩa.

Nhìn lại Đồi 203 đẫm máu, ta hiểu rằng: "Sugimoto Bất Tử" không phải phép màu, mà là sự phản kháng cứng đầu của một người bình thường bị đẩy đến giới hạn. Số phận anh đã được viết trên quả đồi hoàng hôn ấy từ rất lâu.

Theo chân Sugimoto Bất Tử—và chứng kiến cách một người khắc họa huyền thoại từ lửa đạn, máu, và ý chí thép.

Important Notice
Bookmark Notice