Đối Đầu Trong Đêm
Tiếng còi tàu rú lên, con tàu như một con thú sắt gầm thét lao đi trên đường ray giữa hoang mạc đêm đen. Âm thanh bánh xe nghiến trên ray hòa cùng tiếng rung lắc toa xe, tựa hồ tiếng trống điểm nhịp cho cuộc đối đầu định mệnh. Sugimoto Saichi dựa vào bức tường sắt lạnh lẽo, ngón tay siết chặt khẩu súng trường, nhưng ánh mắt chẳng dừng lại trên đống vàng. Hơi thở gấp gáp, vết thương trên ngực còn âm ỉ đau, nhưng ý chí "không được chết" cứng rắn hơn bất kỳ viên đạn nào. Anh nhìn Asirpa—cô gái đã bảo vệ anh suốt hành trình dài đằng đẵng. Ánh mắt cô vẫn trong vắt như hồ nước giữa rừng sâu. Sugimoto hiểu rõ: anh sống không vì vàng, mà chiến đấu vì tương lai của cô.

Ở phía bên kia, Tsukishima Tokushiruo nở nụ cười lạnh lẽo. Ngọn đèn dầu lắc lư chiếu lên nửa khuôn mặt đầy sẹo của hắn, ánh sáng méo mó như một chiếc mặt nạ quỷ. Trong mắt hắn không chút do dự, chỉ có cuồng tín và đại cục. Với hắn, vàng không phải điểm kết thúc, mà là nền tảng để xây dựng "nước Nhật mới". Dù có thiêu rụi mọi sinh mạng, hắn cũng phải tái sinh kế hoạch trong máu và lửa. Không khí đông cứng, tựa hơi thuốc súng đã ngấm vào từng hơi thở. Bóng dáng Ogata Hyakunosuke ẩn hiện trong bóng tối, hắn bình tĩnh giơ súng bắn tỉa, ánh mắt như con thú bị dồn vào chân tường, điên cuồng và cô độc. Với hắn, đây không chỉ là trận chiến cuối, mà còn là cuộc quyết đấu với số phận.

Súng Lửa Và Máu
Một phát súng xé tan sự tĩnh lặng. Tia lửa bùng lên trong toa xe chật hẹp, đạn xuyên qua tường sắt bắn tóe lửa, máu tức thì văng tung tóe. Con tàu ầm ầm như đệm nhạc cho bản hòa tấu hỗn loạn. Sugimoto bật dậy, viên đạn lướt qua tai, nhưng anh không chần chừ, ngọn lửa phản kích cháy trong ánh mắt kiên định. Nụ cười Tsukishima càng thêm điên loạn dưới ánh chớp nổ, bóng dáng hắn tựa thần chết tái sinh chiến trường, tiến gần từng bước. Asirpa nín thở, cô không phải kẻ đứng nhìn. Mũi tên cô xé màn đêm, giọng nói cô xuyên qua hỗn loạn. Cô bảo vệ không chỉ Sugimoto, mà còn cả phẩm giá ký ức tộc người. Vàng là sức mạnh, nhưng với cô, dòng chảy của vàng quyết định lịch sử sẽ được viết bởi ai.

Khẩu súng trường của Ogata nổ ở phía xa, viên đạn tàn nhẫn thay đổi cục diện trong chớp mắt. Bóng lưng hắn như con báo cô độc lẩn khuất trong bóng tối. Họng súng nhắm không chỉ kẻ thù, mà có lẽ cả bóng ma số phận của chính mình. Lửa, tiếng súng, tiếng nổ hòa thành bản giao hưởng tử thần. Người ngã xuống, kẻ gào thét, con tàu vẫn lao đi không ngừng.

Hồi Kết
Toa xe rung chuyển dữ dội, lửa thiêu rụi ván gỗ, gió cuốn khói đặc quánh. Vàng vương vãi khắp nơi, lấp lánh dưới ánh lửa nhưng lạnh lẽo vô hồn. Sugimoto toàn thân nhuộm máu, bước chân nặng nề nhưng không lùi bước. Anh hiểu, điểm kết của trận chiến này không vì vàng, mà để bảo vệ tương lai anh cùng Asirpa đã nhìn thấy. Tsukishima vẫn điên cuồng cười trong hỗn loạn, đôi mắt cháy bỏng vì chấp niệm. Vàng dường như đã hòa vào máu hắn, dù tan xương nát thịt cũng phải nắm chặt. Nhưng cuối cùng, ngọn lửa và đường ray cùng nhau nuốt chửng tham vọng của hắn.

Con tàu cháy rụi ở cuối đêm, tiếng gầm hóa tịch lặng. Vàng không còn lấp lánh, chỉ là đống kim loại vô tình chôn vùi trong đống đổ nát máu lửa. Những gì còn lại là linh hồn đã chiến đấu vì nhau, vì niềm tin mà hy sinh. Asirpa ngẩng mắt, ánh lệ hòa cùng lửa sáng, soi rọi một con đường mới. Sugimoto thở gấp bên cô, như vừa vật lộn từ vực sâu trở về, chỉ để bảo vệ tương lai trước mắt. Ham muốn kết thúc ở đây, thứ thực sự tồn tại là sự hy sinh và mối ràng buộc.
Hồi kết của Kamuy Vàng không phải chiến thắng lãng mạn, mà là một thử thách về nhân tính, dục vọng và niềm tin. Trong đêm tối tàu nổ, vàng đã tắt ánh hào quang, chỉ có sự bảo vệ và hy sinh trong lòng người mới lưu lại ngọn lửa vĩnh hằng trong lịch sử.
Ai thực sự chiến thắng giữa máu và lửa? Nhấn tiếp tục đọc, theo dõi trận chiến tối hậu của Kamuy Vàng.