Gió sông thổi tung đồng phục như những lá cờ. Hai bàn tay ép vào nhau, dòng điện tuổi trẻ không chịu khuất phục chảy trong từng khớp ngón.
Hayabusa, thủ lĩnh bờ đê, từng khiến bạn bè khiếp sợ bằng nắm đấm và ánh mắt. Tư thế đứng của cậu mang vẻ hoang dã của kẻ bá chủ đường phố—vai gồng lên như thú dực sắp vồ mồi, không khí quanh cậu đặc quánh.
Còn Sakamoto đứng đó, khác biệt đến lạ thường. Cổ tay áo sơ mi phẳng phiu trong gió, như một lá cờ hiệu. Trước bất kỳ thử thách nào, cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Những ngón tay thon dài mở ra, chờ đợi lặng lẽ—một sự thanh lịch không thể làm ngơ.
Đây là trận đấu được thách thức. Trong thế giới của Hayabusa, xung đột đồng nghĩa với những cú đấm, vết thương và sự xé nát danh dự. Nhưng với Sakamoto, thắng bại chẳng cần đánh đổ bằng tổn thương.

"Sakamoto... hôm nay ngươi đừng hòng trốn thoát." Hayabusa lầm bầm, hòn sỏi dưới chân cậu vỡ tan. Đáp lại cậu chỉ là nụ cười khẽ khó nhận ra. Ngay khi căng thẳng lên đến đỉnh điểm, tiếng bước chân vang lên—cảnh sát tuần tra tiến đến. Bộ đồng phục dưới ánh hoàng hôn trông càng thêm lạnh lùng, như bức tường sắt chắn ngang.
Không khí đóng băng tức thì. Tim Hayabusa chùng xuống, cậu gần như thấy trước rắc rối sắp ập đến. Đánh nhau bị bắt nghĩa là phiền phức, ghi sổ kỷ luật, mất mặt. Nhưng trước khi kịp nghĩ cách đối phó, Sakamoto đã khẽ nghiêng người, giọng điệu ôn hòa mà đầy tự nhiên không thể chối cãi:
"Chúng tôi... đang chơi đẩy tay."
Viên cảnh sát dừng bước, ánh mắt lướt qua hai bàn tay đang ép vào nhau. Tư thế vốn dành cho những cú đấm và cơn giận dữ, dưới lời giải thích của Sakamoto, bỗng mang ý nghĩa của trò chơi dân gian. Thế là, một vụ ẩu đả tiềm tàng bỗng chốc biến thành—một cuộc thử sức mang đậm nghi thức. Viên cảnh sát chỉ gật đầu nhẹ rồi tiếp tục đi. Không quở trách, không nghi ngờ. Như thể khung cảnh trước mắt vốn là thú tiêu khiển tan học của lũ trẻ.

Bầu không khí căng thẳng dần tan biến, nhưng cuộc đối kháng chưa kết thúc. Hayabusa nghiến răng, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, dồn hết sức lực vào lòng bàn tay để đẩy đối thủ lùi bước. Mồ hôi lăn dài trên thái dương, hòa vào sự nóng vội trong lòng. Nhưng bóng dáng Sakamoto vẫn bất động, như khóm trúc thẳng nhất trong rừng, vừa mềm mại vừa không thể lay chuyển. Ánh mắt cậu không chứa sự tấn công, chỉ có sự điềm nhiên như muốn nói: "Thắng thua không phải điều cốt yếu, cách ngươi giữ thể diện mới quan trọng." Trong lúc đẩy nhau, gió thổi bật những ngọn cỏ xanh trên bờ đê. Sức mạnh của hai chàng trai giao chiến trong lòng bàn tay, nền hoàng hôn phía sau biến cả khung cảnh thành bức cắt dán đứng hình.

Sức lực của Hayabusa dần hao mòn, cậu nhận ra mình không cách nào khiến người đàn ông này lung lay. Cuối cùng, cậu bị đẩy lùi nhẹ một bước—không đau, không thương tích, nhưng rõ ràng tuyên bố kết quả thắng bại.
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Sakamoto đưa bàn tay còn lại ra. Đó là cử chỉ bắt tay.
Hayabusa sững sờ, cậu không ngờ kết thúc lại thế này. Nhưng niềm kiêu hãnh và sự bướng bỉnh đặc trưng tuổi trẻ cuối cùng hóa thành tiếng cười khẽ dưới ánh hoàng hôn. Cậu đưa tay ra, nắm chặt lấy tay Sakamoto. Khoảnh khắc này, họ không còn là đối thủ, mà cùng nhau hoàn thành màn tỉ thí đậm chất nghi thức của tuổi trẻ.

Về sau, nhiều người chứng kiến nhớ mãi cảnh tượng này. Không chỉ vì sự nhanh trí và điềm tĩnh của Sakamoto, mà còn bởi nó cho họ thấy một thứ "sức mạnh" khác:
Sức mạnh thực sự không phải là đánh gục đối phương, mà là để họ rút lui trong danh dự. Sức mạnh không nằm ở bạo lực tay chân, mà ở khả năng biến xung đột thành nghi lễ, biến thù hận thành nụ cười.
Sakamoto thắng. Nhưng Hayabusa, cũng chẳng thua. Trong làn gió sông, những chàng trai trẻ ai nấy mang theo thể diện mới, quay lưng bước đi.
Khi xung đột hóa thành sự tôn trọng giữa những chàng trai dưới ánh hoàng hôn, đó không chỉ là cuộc tỉ thí, mà còn là cảnh giới. Nhấn đọc để bước vào thế giới của Sakamoto.