"Chuỗi hạt rèm cửa lách cách, như một đường ranh vạch lén: bước qua nó, phải học cách gánh vác."
Đó là lối vào cửa hàng cho thuê băng video. Ánh đèn đường màu cam đổ xuống, in bóng lên gương mặt thiếu niên. Ánh mắt Atsumi và bạn bè lấp lánh sự phấn khích của kẻ vừa nếm trái cấm, gần như đẩy Sakamoto xuyên qua tấm rèm ấy.
—Phía sau là thế giới "người lớn".

Trước sự cổ vũ của bạn bè cùng trang lứa, ai mà không dao động? Ánh mắt đồng bạn là thứ sức mạnh khó cưỡng hơn cả tò mò, sắc bén hơn cả sự xấu hổ. Atsumi cười khẽ, đẩy nhẹ lưng Sakamoto: "Vào đi, cậu chẳng phải người hoàn hảo sao? Ngay cả việc này cũng làm được chứ?" Lời lẽ đầy thách thức, xen lẫn sự háo hức khám phá "thế giới chưa biết" của lũ trẻ.
Nhưng Sakamoto chỉ nhẹ nhàng vén tấm rèm, động tác thanh lịch như thể khoảnh khắc ấy là một nghi thức, không phải sự xâm phạm. Cậu bước vào—rồi bằng trí thông minh gần như hài hước, né tránh sự chú ý của nhân viên, cũng như cái "sự lúng túng" mà bạn học mong đợi. Cuốn băng được thuê thành công, nhưng đó chưa phải kết thúc.

Bước ngoặt thực sự nằm ở biểu cảm của Sakamoto khi trao lại cuốn băng cho Atsumi và những người bạn. Không trách móc. Không chế giễu. Chỉ một thái độ lặng lẽ nói rằng: "Tôi đã dẫn các cậu tới ngưỡng cửa. Có bước qua hay không là quyết định của các cậu."
Vậy là mấy cậu thiếu niên cúi đầu, tiếng cười khô khốc, cuối cùng chọn trả lại cuốn băng. Khoảnh khắc này, chúng hiểu ra: ngưỡng cửa "thế giới người lớn" không phải do người khác mở—mà phải tự mình vượt qua trong tim. Sakamoto không quyết định thay chúng. Bằng sự dịu dàng, cậu để chúng cảm nhận sức nặng của "tự giác" giữa sự ngượng ngùng và do dự.

Nếu mọi hành động của Sakamoto đều như một "màn trình diễn hoàn hảo", thì phân cảnh này hẳn là dịu dàng nhất. Cậu vừa giữ được vẻ "cool ngầu" trong mắt bạn bè, vừa âm thầm vạch ra một đường ranh cho lũ trẻ:
—Trưởng thành không thể đi tắt.
—Ranh giới không phải bức tường bên ngoài, mà là ý thức từ bên trong.
Trong manga và anime, khoảnh khắc này thường bị khán giả xem nhẹ như một màn hài kịch—chỉ là lần nữa Sakamoto giải quyết khủng hoảng bằng sự khôn ngoan. Nhưng nếu tua chậm, ta sẽ thấy ý nghĩa giáo dục ẩn sâu:
Không giáo điều. Nhưng "trả lại băng" đã trở thành lựa chọn của chính chúng. Đây là bài học sâu sắc hơn mọi lời quở trách—thứ "cảm giác ranh giới dịu dàng" đặc trưng của Sakamoto.

*Tôi Là Sakamoto, Có Việc Gì Không?*thường được nhớ đến bởi sự hoàn hảo siêu thực của nhân vật chính và sự hài hước đến cực đoan. Nhưng ở trường đoạn "băng video", ta thấy một góc khuất khác của Sakamoto: không chỉ là "chàng trai cool ngầu bất bại", mà còn là người dẫn đường âm thầm gìn giữ ranh giới.
Như chuỗi hạt rèm kia, khẽ lách cách, phân chia hai thế giới. Kẻ dừng bước, người quay lui. Và giữa tiếng cười đùa, những chàng trai trẻ rốt cuộc học được một sự thật: Người lớn thực sự không phải khi thuê được cuốn băng—mà là dũng khí biết lúc nào nên quay lưng trả lại.
Câu chuyện sau tấm rèm không dừng ở cuốn băng này. Nhấn đọc để xem Sakamoto gìn giữ ranh giới tuổi trẻ giữa những điều phi lý.