Tiếng vó ngựa ầm vang. Ánh tà dương bao trùm lên vùng đất hoang vu, không khí ngập tràn mùi thuốc súng và máu. Những quả đạn pháo vạch ngang bầu trời, để lại đuôi sáng rực lửa, như những vệt sao băng xé toạc bầu trời.
Giữa bản giao hưởng của cái chết và tuyệt vọng ấy, Erwin Smith vững vàng trên yên ngựa. Ánh mắt ông hướng về phía trước, nhìn kẻ thù cao như núi - "Gã Titan Hùng Mãnh". Bóng dáng nó che khuất ánh mặt trời, tựa như ngày tận thế đã điểm. Những người lính thở gấp, tay nắm kiếm run rẩy. Họ biết điều gì đang chờ đợi mình. Nhưng ánh mắt của Chỉ huy, lại lạnh lùng như thép.
Chiến Trường Tuyệt Vọng
Đây là một trận chiến không có chút cơ hội thắng lợi nào. Gã Titan Hùng Mãnh đứng cao từ xa, thao túng những tảng đá khổng lồ như máy bắn đá. Mỗi lần vung tay, lại có cả một hàng lính và ngựa biến thành màn sương máu.
Những chiến binh tinh nhuệ nhất của Quân Điều Tra đã gần như không còn. Ở lại bên Erwin, phần đông là những tân binh mới gia nhập. Đôi mắt họ chất chứa đầy sợ hãi và hoang mang: "Tại sao chúng ta phải đi chết?" "Xung phong thế này có ý nghĩa gì?" Và Erwin thấu hiểu rõ - đây không phải là một trận chiến, mà là một "sự hy sinh".
Giằng Xé Nội Tâm
Trước khi ra lệnh, vô số hình ảnh lướt qua trong tâm trí Erwin:
Đó là thuở thiếu thời, lần đầu nghi ngờ về cái chết của cha; là bóng ma của tầng hầm, chứa đựng sự thật về nhân loại bị giam cầm trong các bức tường; là bao năm tháng, chứng kiến đồng đội ngã xuống, hết lứa này đến lứa khác. Ông khao khát được sống biết bao. Để tự mình chứng kiến bí mật trong tầng hầm, để tận mắt nhìn thấy đáp án mà cả đời ông theo đuổi.
Thế nhưng - ông là "Chỉ huy trưởng". Lý trí nói rằng không ai có thể sống sót qua trận xung phong này; nhưng một niềm tin điên rồ nói với ông: chỉ có hy sinh, mới có thể đổi lấy cơ hội chiến thắng cho Levi, cho Eren và những người khác. Vì thế, ông chôn vùi khát vọng cá nhân sâu thẳm trong lòng. Ông chọn từ bỏ "sự thật", từ bỏ "bản thân", tất cả vì để nhân loại có thể tiến lên phía trước.
Tiếng Gầm Cuối Cùng
"Mọi người — theo tôi, xung phong!" Tiếng hét của ông vang vọng khắp chiến trường, át đi cả tiếng đá rơi. Những người lính ngừng lại một khoảnh khắc, rồi ngọn lửa bùng lên trong mắt họ - một ánh sáng rực cháy từ tuyệt vọng.
Họ giương cao lưỡi kiếm, theo chân Chỉ huy. Tiếng vó ngựa hợp thành tiếng sấm rền. Người thì cười trong nước mắt, kẻ thì hét đến rách cổ họng. Biết trước cái chết, không một ai quay đầu. Bởi vị Chỉ huy của họ cũng đang ở hàng đầu.
Bản Giao Hưởng Máu
Đá rơi như mưa, nghiền nát xương và thịt. Một người lính bị hất văng khỏi lưng ngựa, lưỡi kiếm gãy lóe sáng giữa không trung; một tân binh khác nghiến răng tiến lên, ngực đã bị xuyên thủng thành một màn sương máu. Chiến trường thành địa ngục sống, nhưng đội hình xung phong không dừng lại. Tiếng gầm của họ hòa thành dòng lũ, đan xen với tiếng đạn pháo tạo nên một bản giao hưởng máu.
Và Erwin, không một lần ngoảnh lại. Khoảnh khắc ngã xuống, trong mắt ông không có sợ hãi, chỉ có sự giải thoát. Như thể ông đã gửi gắm mọi hi vọng cho vị Đội trưởng vẫn đang chờ đợi.
Sự Va Chạm Giữa Lý Tưởng và Hiện Thực
Cả đời Erwin là theo đuổi lý trí và sự thật. Nhưng quyết định cuối cùng của ông, lại hoàn toàn "phi lý trí":
—Dẫn những tân binh lao vào chỗ chết,
—Đổi máu và xác để lấy một cơ hội thắng lợi duy nhất.
Đây là bức tranh bi tráng của nhân loại trong bước đường cùng:
Khi lý tưởng tan vỡ, hiện thực ép ngặt, chỉ có "sự hy sinh" mới chứng minh được giá trị tồn tại của con người.
Trận xung phong cuối cùng của Erwin không chỉ là khúc bi ca của Quân Điều Tra; đó là thiên sử thi xé lòng nhất trong toàn bộ "Đại Chiến Titan". Nó cho chúng ta thấy, một nhà lãnh đạo thực thụ không phải là kẻ sống lâu nhất, mà là người sẵn sàng xông lên cái chết đầu tiên. Khoảnh khắc ấy, Erwin không sống vì sự thật trong tầng hầm, mà chết vì nguồn lửa tương lai của nhân loại.
Dưới ánh tà dương, máu và tiếng gầm đan xen thành ký ức vĩnh hằng. Đó là sự cáo chung của một Chỉ huy trưởng, và cũng là bài ca tụng ý chí con người.
Nhấn để tiếp tục đọc, chứng kiến tiếng gầm cuối cùng của Erwin.