Cát đen, tĩnh lặng và im ắng. Gió thổi, cuốn theo những hạt bụi mịn, như thì thầm tiếng thở dài của vô vàn linh hồn đã khuất.
Một cô gái như trẻ nhỏ, đôi chân trần, bước đi chậm rãi nhưng kiên định. Trên tay cô, một nắm đất ẩm ướt, như đang bảo vệ mọi thứ, lại như đang trói buộc chính mình. Ánh mắt cô trống rỗng, không một tia sáng trong bóng tối. Cô chính là Tổ Tiên Ymir. Khởi nguồn của Người Khổng Lồ, và hiện thân của gông cùm hàng nghìn năm.
Cô Gái Trên Cát
Khi Eren và Zeke lần đầu đứng trong "Con Đường" này, họ không thấy một cung điện nguy nga hay ngai vàng thần thánh, mà là một vùng cát hoang vu đến tuyệt vọng. Ở đây, thời gian vô nghĩa, không gian không biên giới. Mọi sức mạnh Người Khổng Lồ đều mọc lên từ đất đai của vùng cát này. Đôi bàn tay mảnh khảnh ấy nhào nặn ra vô số quái vật, trao cho chúng sức mạnh hủy diệt thế giới.
Còn Ymir? Cô chỉ lặp lại công việc này không ngừng. Không vui, không buồn, không âm thanh. Hàng nghìn năm, cô chưa từng có chính mình.
Nguồn Gốc Nô Lệ
Trong manga, Tổ Tiên Ymir không phải một vị thần.
Cô vốn chỉ là một đứa trẻ bị bắt làm nô lệ, bị gia tộc hoàng gia Eldia cổ đại bắt giữ, tước đoạt tự do. Sức mạnh của cô đến từ một "sự tình cờ"—trong lúc chạy trốn, cô rơi vào hốc cây và tiếp xúc với "sinh vật hữu cơ bí ẩn," hòa làm một với nó và có được sức mạnh Người Khổng Lồ. Nhưng sức mạnh không mang lại giải phóng. Ngược lại, cô bị hoàng tộc dùng như công cụ, buộc phải chinh chiến khắp nơi, xây thành, mở cõi, và nô dịch người khác cho nhà vua. Cô là "tổ tiên của Người Khổng Lồ," nhưng cũng là "nô lệ đầu tiên." Cô dùng thân thể mình sinh ra hậu duệ, và khi chết, thịt xương bị chia cắt, trở thành nguồn gốc của Cửu Đại Người Khổng Lồ.
Tự do? Chưa từng thuộc về cô.
Tiếng Thét Của Eren
Trong Con Đường, Zeke, với tư cách hoàng tộc, tìm cách ra lệnh cho Ymir tiếp tục tuân theo quỹ đạo lịch sử. Giọng anh ổn định, nhưng nghe như xiềng xích của những ông vua cũ. Thế nhưng, Eren xông tới cô gái. Anh giơ tay, hét lên:
"Người không phải nô lệ! Người không phải thần! Không ai có quyền ra lệnh cho người! Người được tự do!"
Đây là khoảnh khắc then chốt nhất của toàn bộ câu chuyện. Lời của Eren không phải sự an ủi dịu dàng, mà là một tiếng thét đầy mãnh liệt. Âm thanh ấy làm vỡ tan sự im lặng nghìn năm. Trong chớp mắt, đôi mắt Ymir cuối cùng cũng chớp động. Đôi đồng tử trống rỗng lần đầu gợn sóng. Thứ cô nhìn thấy, không phải một vị vua, không phải mệnh lệnh, mà là một tồn tại, như cô, khao khát tự do.
Ý Nghĩa Huyền Thoại
Tình tiết này không chỉ là sự tiết lộ lịch sử Người Khổng Lồ, mà còn là nguồn cốt tinh thần của Đại Chiến Người Khổng Lồ.
- Quyền lực: Sự thống trị của hoàng tộc với Ymir là hiện thân của sự kiểm soát.
- Nô dịch: Sự im lặng nghìn năm của Ymir tượng trưng cho sự tước đoạt bản ngã tột cùng.
- Tự do: Tiếng thét của Eren là tiếng gọi thức tỉnh bản năng của con người.
Đại Chiến Người Khổng Lồkhông miêu tả "tự do" như một bờ bến thiêng liêng. Tự do là máu và nước mắt, là nổi dậy, là thoát khỏi xiềng xích. Lựa chọn của Ymir cuối cùng đã thay đổi vận mệnh của cả nhân loại.
Khi Tổ Tiên Ymir ngẩng đầu, đáp lại Eren, đó là khoảnh khắc mang đậm chất huyền thoại nhất trong Đại Chiến Người Khổng Lồ. Đây không còn là một trận chiến đơn thuần, mà là một câu chuyện kể về cách nhân loại phá vỡ những xiềng xích số phận. Cô tạo ra Người Khổng Lồ từ đất, và cũng từ đất, cô rèn nên tự do cho chính mình. Đây chính là màu sắc huyền thoại của Đại Chiến Người Khổng Lồ.
Đen tối và tàn khốc, nhưng trong sâu thẳm nhất, nó cháy lên ngọn lửa tự do.