Isagi Yoichi đối đầu Shoei Baro: Trận chiến lật đổ ngai vàng trong "Blue Lock"

Gió đêm thổi qua sân bóng, ánh đèn chói lòa. Mỗi bước chân trên thảm cỏ như tiếng trống trận. Barou Shouei đứng ở vị trí tiền đạo, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, tựa như cả sân bóng đều thuộc về anh ta. Trong khi đó, Isagi Yoichi lặng lẽ đứng ở phía đối diện, trong mắt không có sự phô trương, chỉ có quan sát tinh tế và suy tính điềm tĩnh.

Barou là một trong những sự hiện diện áp đảo nhất của TIỀN ĐẠO SỐ 1 - BLUE LOCK. Sự tự tin của anh gần như ngạo mạn, như thể chẳng ai có thể ngăn cản bước tiến của anh. Lối đá của anh mang tính bá đạo, mọi chiến thuật đều xoay quanh bản thân. Anh không cần phối hợp, không tin tưởng bất kỳ ai, chỉ dùng chính mình để làm chủ toàn cục. Trong những trận đấu trước, anh đã chứng minh “ngai vàng” của mình hết lần này đến lần khác bằng những bàn thắng liên tiếp.

1.webp

Khi lần đầu đối diện trực tiếp Barou, Isagi cảm nhận được sự thống trị đến nghẹt thở. Đó không chỉ đơn thuần là chênh lệch thực lực, mà còn là một loại áp lực tâm lý. Trong mắt Barou, những người khác chỉ là kẻ phụ họa. Khí thế ấy khiến người ta vô thức hoài nghi bản thân, tin rằng dù nỗ lực thế nào cũng chẳng thoát khỏi cái bóng của anh ta.

Nhưng Isagi thì khác. Anh không phải thiên tài bẩm sinh, cũng không có thể chất áp đảo. Thứ anh dựa vào chính là tư duy, là khả năng đọc trận đấu, tìm ra con đường hợp lý nhất trong khoảnh khắc chớp nhoáng.

Trước khi gặp Barou, sự trưởng thành của anh đã dần hiện rõ: học cách bắt đầu từ con số không, học cách kết hợp điểm mạnh của đồng đội để tạo cơ hội. Nhưng trận này buộc anh phải đối diện một đối thủ không bao giờ thừa nhận giá trị của tập thể.

2.webp

Trận đấu khai màn, Barou lao lên như một con thú dữ. Anh không chờ ai cả. Ngay khoảnh khắc dẫn bóng, cơ thể mạnh mẽ, sức bùng nổ kinh hoàng. Hàng thủ đối phương không sao cản nổi. Những pha đột phá của anh gọn gàng, lạnh lùng, như tuyên bố: đây là sân khấu của ta. Khán giả nín thở. Cú sút xé toang không khí, lao thẳng vào lưới. Giây phút ấy, anh như vị vua độc tôn trên sân cỏ.

Isagi quan sát. Anh biết đối đầu trực diện không thể thắng Barou. Nếu chọn va chạm, đó chỉ là sự nghiền ép một chiều. Thế nên anh bắt đầu tính toán—tốc độ của Barou, thói quen động tác, nhịp bước chân.

“Nếu hắn là vua, vậy ta phải tìm kẽ hở trong ngai vàng.”

Isagi nghĩ vậy. Anh không vội thể hiện, mà chọn cách hòa mình vào tập thể. Anh liên tục di chuyển, kéo giãn không gian, thử mở ra những đường chuyền mới. Mỗi bước chạy như giăng một tấm lưới, chờ Barou tự lao vào.

Barou bắt đầu khó chịu. Anh đã quen với việc người khác không theo kịp nhịp điệu của mình, nhưng Isagi lại khác. Tiền đạo tưởng chừng bình thường này không đối đầu trực diện, mà dùng cách tinh tế để làm suy yếu ảnh hưởng của anh. Khi Isagi bất ngờ nhận đường chuyền quyết định, cú sút của anh không hùng hổ như Barou, nhưng độ chính xác khiến tất cả sững sờ. Bóng bay thẳng vào lưới, tiếng reo hò của khán giả pha lẫn sự kinh ngạc.

3.webp

Ánh mắt Barou bùng cháy. Anh ghét cảm giác này. Trong nhận thức của anh, sân cỏ chỉ có thể có một nhân vật chính. Thế nên anh liên tục tấn công, muốn dùng từng pha bùng nổ cá nhân để khẳng định vị thế.

Nhưng Isagi đã nhập cuộc. Anh không còn là kẻ theo sau, mà trở thành người điều khiển nhịp độ trận đấu. Trong từng bước chạy, từng đường chuyền, anh kết nối đồng đội, khiến cả đội vận hành như những bánh răng khớp nhau. Mỗi lần chạm bóng, là một lần thách thức Barou, ngầm tuyên bố: sân bóng không phải chiến trường của một người, mà là bàn cờ của tất cả.

Trận đấu càng lúc càng căng thẳng. Barou vẫn mạnh mẽ, năng lực cá nhân của anh vẫn có thể xé toang hàng thủ. Nhưng Isagi cùng đồng đội dần tìm ra cách khắc chế—dùng chuyền bóng để tiêu hao thể lực, dùng di chuyển để phá nhịp độ.

Trong một pha bóng then chốt, Isagi sớm đọc được hành động của Barou. Anh bất ngờ băng lên từ phía sau, đoạt bóng trước một nhịp. Không chút do dự, anh lập tức phản công. Bầu không khí trên sân bùng nổ, ánh mắt khán giả dõi theo từng bước chạy của anh.

4.webp

Barou đuổi sát phía sau. Anh gầm gừ như dã thú, những bước chạy nặng nề, dữ dội. Nhưng Isagi không nao núng. Anh hiểu đây chính là khoảnh khắc quyết định. Ngoài vòng cấm, anh thoáng thấy bóng dáng đồng đội. Trong tích tắc, anh đưa ra lựa chọn: chuyền, chạy, đón bóng, rồi dứt điểm. Quả bóng vẽ một đường cong, lướt qua đầu ngón tay thủ môn, ghim thẳng vào lưới.

Khoảnh khắc ấy, “ngai vàng” của Barou lung lay. Anh vẫn đứng đó, nhưng hào quang thống trị tuyệt đối đã không còn trọn vẹn. Còn Isagi, bằng trí tuệ và sức mạnh tập thể, đã dựng nên chiến trường của riêng mình.

Trận chiến này không chỉ là thắng thua trên bảng tỷ số, mà còn là sự va chạm của hai tư tưởng. Barou đại diện cho cái tôi cực đoan, tin rằng chỉ có sức mạnh cá nhân mới là chân lý. Isagi thì trong quá trình trưởng thành đã học cách biến tập thể thành vũ khí, biến trí tuệ thành lưỡi gươm tấn công. Anh không phải người có thể đối đầu vua ngay từ đầu, nhưng trong dòng chảy trận đấu, từng bước một, anh đã tìm ra khe hở và xé toang nó.

5.webp

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Barou sẽ không dễ dàng cúi đầu, niềm kiêu hãnh và tài năng của anh vẫn là chướng ngại lớn trên con đường của Isagi. Nhưng chính sự đối kháng ấy, từng bước đã rèn giũa Isagi trở thành một tiền đạo thực thụ. Trong TIỀN ĐẠO SỐ 1 - BLUE LOCK, không ai có thể dừng lại. Thắng thua chỉ là thoáng chốc, trưởng thành mới là con đường duy nhất.

Trận chiến giữa Isagi Yoichi và Barou Shouei như một khúc ca chiến trận. Một bên là vị vua kiêu ngạo, một bên là kẻ thách thức đang vươn mình. Đây không chỉ là một trận đấu, mà còn là lời tuyên bố—

Tương lai sân cỏ sẽ không bao giờ chỉ thuộc về một người.

Trận đấu khép lại, nhưng chương mới chỉ vừa bắt đầu.

Important Notice
Bookmark Notice