Bóng đêm đè nặng trên sân cỏ, ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống. Gió thổi tứ phía, như muốn cuốn đi từng hơi thở. Mikage Reo đứng lặng, ánh mắt dõi theo bóng hình quen thuộc ấy. Người mà cậu từng tin tưởng nhất, người bạn đồng hành đầu tiên trên sân bóng. Nhưng lúc này, bóng lưng đó lại xa lạ chưa từng có.
Lần gặp đầu tiên
Trước đó, cuộc sống của Nagi Seishiro nhạt nhẽo như tờ giấy trắng. Trường học, trò chơi, ngủ. Cậu hầu như chưa bao giờ chủ động theo đuổi điều gì. Với cậu, nỗ lực là phiền phức, mục tiêu là phiền phức, ngay cả ước mơ cũng là phiền phức. Nhưng Reo xuất hiện, như một cơn gió mang theo đam mê và ám ảnh.
Đó là một buổi chiều trong sân trường. Reo nhìn thấy Nagi vô tình dùng cú chạm bóng hoàn hảo để hạ gọn chiếc điện thoại đang bay tới. Khoảnh khắc ấy, trong tim Reo như bùng lên ngọn lửa. Cậu tin chắc—người này sinh ra là để chơi bóng đá. Từ đó, Reo không ngừng tiến lại gần, không ngừng mời gọi, không ngừng dùng nhiệt huyết của mình để đẩy Nagi bước về phía trước.
“Chơi bóng với tớ đi.” Nagi không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu. Với cậu, chẳng tốn bao nhiêu sức, cứ đi theo Reo thôi. Từ giây phút đó, họ trở thành một cặp. Reo lao lên phía trước, Nagi theo sau. Reo chạy hết mình, Nagi chỉ cần đưa chân khẽ chạm. Trái bóng ngoan ngoãn bay vào lưới. Khán giả kinh ngạc, Reo cười rạng rỡ, còn Nagi thì ngáp dài. Nhưng sự ăn ý đã ra đời từ đó.

Sợi dây gắn kết
Với Reo, Nagi là tất cả. Không có Nagi, bóng đá chẳng còn ý nghĩa.
Trong từng trận đấu, Reo theo thói quen luôn tìm kiếm vị trí của Nagi. Dù đối thủ mạnh đến đâu, chỉ cần có Nagi bên cạnh, cậu vẫn tự tin. Tiếng hô “Nagi!” của cậu chứa cả sự lệ thuộc lẫn niềm tin. Và Nagi cũng chưa bao giờ từ chối. Có Reo ở đó, cậu chẳng cần nghĩ đến chiến thuật, chẳng cần lo về tương lai. Chỉ cần theo nhịp, đá tốt quả bóng, thế là đủ để sống tiếp.
Sợi dây gắn kết của họ như một sợi dây đàn mảnh, khẽ rung đã ngân lên khúc nhạc hài hòa. Reo dốc toàn lực chạy hết mình, còn Nagi chỉ cần một động tác tinh tế ở phút cuối để hoàn tất. Họ như hai mảnh ghép khớp hoàn hảo. Nhưng trong sự khớp ấy, ranh giới ai dẫn dắt, ai dựa dẫm đã bắt đầu mờ đi.

Vết nứt khởi đầu
Khi bước vào “TIỀN ĐẠO SỐ 1 - BLUE LOCK”, mọi thứ đã khác. Đây không phải là nhà kính. Ở đây không có sự ăn ý dịu dàng, chỉ có cạnh tranh, chỉ có đào thải. Ai cũng gồng mình xé toạc để leo lên đỉnh.
Reo vẫn hô to: “Nagi, chuyền cho tớ!” Nhưng Nagi dần chậm lại. Cậu bắt đầu chú ý tới những người khác cũng đang tỏa sáng—dribble của Bachira, tầm nhìn của Isagi, thậm chí cả sự kiểm soát lạnh lùng của Itoshi Sae. Nagi nhận ra bóng đá không chỉ là “giúp Reo hoàn thành giấc mơ.”
Khoảnh khắc ấy, một cảm xúc nào đó khẽ xoay mình trong tim. Nhịp trận đấu ngày càng nhanh. Ánh mắt Nagi đã khác—không còn đơn thuần phục tùng. Lần đầu tiên, cậu tự quyết định. Không theo lời Reo, mà theo bản năng, theo khát vọng. Reo sững người. Cậu không ngờ người luôn đi sau mình lại đột ngột tiến lên phía trước.

Sự đoạn tuyệt
Gió trên sân lạnh buốt như dao, tiếng hô của Reo hoàn toàn bị nuốt chửng.
“Nagi! Chuyền cho tớ!” Tiếng gọi vang vọng, nhưng Nagi chẳng quay đầu. Cậu nhìn thẳng phía trước, như thấy được mục tiêu chỉ mình chạm tới. Động tác dứt khoát, ánh mắt sắc bén chưa từng có.
Khi bóng tung lưới, tiếng reo hò nổ tung. Nhưng Reo lại thấy nghẹt thở. Đó không còn là bàn thắng của cả hai—mà là bàn thắng của riêng Nagi. Cậu đứng chết lặng, đôi mắt mất đi ánh sáng. Bao khoảnh khắc từng lặp lại, giờ như vỡ vụn. Bản hòa âm của họ đã đứt. Nagi quay lại, gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt kiên định. Không thừa một lời, chỉ nhìn Reo một chút rồi quay đi. Cậu sẽ đi con đường riêng.

Nỗi đau của Reo
Với Reo, đó là sự phản bội. Cậu từng nghĩ, chỉ cần mình chạy hết sức, cả hai sẽ cùng nhau chạm tới đỉnh. Cậu đặt hết ước mơ vào sợi dây gắn kết này. Nhưng giờ, cậu mới nhận ra bước chân Nagi không còn theo sau nữa.
Đêm ấy, Reo ngồi một mình nơi cuối hành lang. Mồ hôi lẫn nước mắt chảy dài. Cậu thì thầm: “Không có cậu, tớ chẳng làm được gì.” Bàn tay siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Nhưng Nagi sẽ không quay đầu.

Sự thức tỉnh của Nagi
Nagi không phải kẻ vô tình. Cậu nhớ rõ ơn Reo, nhớ cả những ngày đầu bị kéo vào bóng đá. Nhưng cuối cùng, cậu hiểu—mình không thể mãi đứng yên trong cái bóng của người khác. Cậu muốn chạm tới đỉnh cao. Khát vọng ấy cháy bùng trên sân. Cậu khám phá niềm vui bóng đá, khám phá ý nghĩa của việc dốc hết sức. Nhịp tim ấy, không còn là “phiền phức.” Nagi bắt đầu chủ động chạy, tự tìm cơ hội. Cậu không còn là “vũ khí” của Reo, mà là một cầu thủ độc lập. Trưởng thành luôn tàn khốc là vậy.

Dư âm
Con đường của họ tách ra. Sợi dây vẫn còn, nhưng không còn là sự lệ thuộc. Nagi theo đuổi đỉnh cao của riêng mình, còn Reo buộc phải đối diện với cô đơn. Câu chuyện của họ chưa kết thúc, chỉ đổi hình dạng. Có lẽ một ngày nào đó, họ sẽ lại sánh vai, nhưng với vai trò và trái tim khác. Và khi ấy, bản nhạc sẽ chẳng bao giờ còn như xưa.
Gió vẫn thổi, sân bóng vẫn náo nhiệt. Nhưng sợi dây đứt ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại.
“TIỀN ĐẠO SỐ 1 - BLUE LOCK” dùng mối quan hệ giữa Nagi và Reo để đẩy mâu thuẫn giữa “gắn kết” và “cái tôi” tới cực hạn. Reo khao khát dựa dẫm, còn Nagi chọn độc lập. Không ai sai—đó là xung đột tất yếu của sự trưởng thành.
Chính vì thế, sự đoạn tuyệt này mới trở nên day dứt đến vậy.
Gió vẫn thổi trên sân, câu chuyện cũng chưa thật sự dừng lại. Muốn theo bước chân còn dang dở của họ, hãy nhấn để đọc chương tiếp theo.