Gió rít trên thảm cỏ. Bóng đêm đè nặng, ánh đèn quanh sân như những lưỡi dao sắc bén, xé toạc không khí. Các cầu thủ BLUE LOCK đứng thành hàng, đối mặt với đội tuyển U-20 Nhật Bản.
Họ cùng mặc chiếc áo có dòng chữ “Nhật Bản”. Nhưng trong lòng, suy nghĩ lại hoàn toàn khác biệt. Họ hiểu rằng, trận này không có đường lui. Không phải vì một cá nhân, mà để chứng minh cả dự án BLUE LOCK có giá trị hay không. Nếu thất bại, họ sẽ trở thành trò cười trước thiên hạ.
Thế nhưng, giọng nói nguyên thủy trong tim chưa bao giờ im lặng: Tôi phải trở thành người duy nhất đứng trên đỉnh. Dù lúc này phải chiến đấu cùng nhau, dù buộc phải dựa vào đồng đội, ngọn lửa trong lòng họ vẫn nhắm thẳng vào những người đứng bên cạnh.
Bầu không khí trước giờ bóng lăn căng thẳng đến nghẹt thở. Chưa cần chạm bóng, ánh mắt đã va chạm. Có người lẩm bẩm chửi rủa, có người siết chặt nắm tay. Bề ngoài giống như một tập thể, nhưng thực chất chẳng khác gì những con thú bị nhốt chung trong một chiếc lồng.

Tiếng còi vang lên, trận chiến chính thức bắt đầu.
Đường chuyền của BLUE LOCK căng như sợi dây đàn—nhanh, nhưng luôn mang chút do dự. Khoảnh khắc chuyền bóng, trong đầu họ lóe lên suy nghĩ: Nếu tôi tự đột phá thì sao? Trái bóng lăn dưới chân. Trong giây phút ấy, tình bạn, chiến thuật, niềm tin và tham vọng quấn chặt lấy nhau.
Đội U-20 Nhật Bản không hề nương tay. Họ là biểu tượng quốc gia, là tấm vé bước vào sân khấu chuyên nghiệp. Mỗi lần cắt bóng đều như một bản án. Với BLUE LOCK, đây không chỉ là một trận đấu—mà là một bản tuyên án sinh tử.

Ở một góc sân, thoáng chốc hiện lên sự ăn ý. Có người chọn chuyền bóng vô tư, có người chọn che chắn khoảng trống cho đồng đội. Giây lát ấy, họ như một tập thể thực sự. Nhưng ngay sau đó, đường chuyền đổi hướng, sự do dự lộ rõ. Ai cũng muốn trở thành người kết thúc.
Khán đài bùng nổ. Người hâm mộ Nhật Bản gào thét, cái tên BLUE LOCK vang lên dồn dập. Nhưng trong tiếng hô đó vừa có hoài nghi, vừa có kỳ vọng. Trận đấu trong lòng mỗi cầu thủ còn khốc liệt hơn trên sân. Họ nghĩ: Nếu tôi ghi bàn, cả thế giới sẽ nhớ đến tôi. Nhưng nếu ích kỷ mà thất bại, mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu tôi.
Ranh giới giữa đoàn kết và phản bội chỉ gói gọn trong từng hơi thở.

Thời gian trôi qua. Mồ hôi và hơi thở hòa quyện trên sân. Có người nghiến răng chịu đựng, có người gần như kiệt sức. Nhưng không ai chịu gục xuống trước. Bởi gục ngã đồng nghĩa với việc mãi mãi không đuổi kịp ánh sáng phía trước.
Mỗi pha chạy đều là cơ hội để khẳng định bản thân. Họ chạy hết sức, nhưng luôn cảm nhận ánh mắt đồng đội dõi theo. Trong ánh mắt ấy vừa có niềm tin, vừa có sự cảnh giác.
Âm thanh trên sân vang dội—tiếng bước chân, tiếng hô, tiếng va chạm. Trong hỗn loạn ấy, mỗi người đều như đang cô độc. Và họ biết: sự cô độc chính là bản chất của BLUE LOCK. Chỉ những ai vùng vẫy thoát ra từ cô độc mới xứng đáng đứng trên đỉnh cao.

Ở giai đoạn cuối, chiến thuật dường như biến mất. Họ giống như thú dữ bị dồn vào đường cùng, theo bản năng giành giật từng cơ hội. Có người gọi to tên, có người chẳng buồn hô nữa.
Trái bóng vẽ một đường cong trên không như dây cung căng. Khoảnh khắc ấy, tất cả cùng bật nhảy, như muốn nắm chặt vận mệnh trong tay.
Thắng thua chưa ngã ngũ. Nhưng trong lòng họ hiểu rõ, trận chiến này đã vượt xa bóng đá. Đây vừa là sân khấu của đoàn kết, vừa là sân khấu của phản bội. Họ cần nhau, nhưng khát khao vượt qua nhau nhiều hơn. Dù có thắng U-20 Nhật Bản, trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.

Ánh đèn sân vẫn chói lóa. Họ thở dốc, mồ hôi chảy dài trên gương mặt. Không ai cất lời. Vì tất cả đều hiểu, ngôn từ lúc này vô nghĩa. Khoảnh khắc đó, họ như những kẻ xa lạ cùng đứng trên một mảnh đất. Sau lưng là cùng một lá cờ, nhưng trái tim lại hướng về những phương trời khác nhau.
Cái tên BLUE LOCK sẽ mãi vang trong tiếng gió đêm ấy. Đoàn kết và phản bội, như hai dòng chảy ngầm đan xen, đẩy họ tiến về tương lai.
Họ sẽ còn tiếp tục chiến đấu. Cho đến khi có người thật sự đứng trên đỉnh thế giới.