BLUE LOCK: Cuộc Đối Thoại Trực Diện: Số 1 Thế Giới và Sae - Biểu Tượng Của Theo Đuổi Và Thách Thức

Tiếng hò reo từ khán đài vang vọng xa xăm, nhưng như bị một lớp màng vô hình ngăn cách. Giữa sân, chỉ còn lại hơi thở của hai người giao hòa. Ánh mắt của Sae lạnh lùng, như mặt nước băng giá không gợn sóng. Còn ánh nhìn của Isagi thì bùng cháy, như muốn thiêu đốt cả bầu không khí xung quanh. Khoảnh khắc ấy, thế giới như chỉ còn lại họ.

Isagi đứng đó, thở gấp, nhưng không hề lùi bước. Dưới chân anh, từng ngọn cỏ như truyền lên một sức mạnh khó tả. Đó là sự tỉnh táo khi bị ép đến tận cùng. Trước mặt anh là Sae—người từng cao vời vợi như một bức tường vô hình.

Nhưng hôm nay đã khác. Isagi hiểu rõ anh đã trải qua bao nhiêu gian khổ để đến được đây. Ban đầu, anh bị đe dọa loại bỏ liên tục trong TIỀN ĐẠO SỐ 1 - BLUE LOCK. Anh từng bị chế giễu là bình thường—không thiên phú như Nagi, không nhanh bằng Bachira, không có khí thế áp đảo như Barou. Nhưng chính sự bình thường ấy buộc anh phải mở ra một con đường mới.

Trong khi đó, Sae lại là một tồn tại hoàn toàn khác. Anh là thiên tài được Nhật Bản công nhận, tài năng sắc bén, đứng trên đỉnh cao của sân cỏ. Bao lần Isagi chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh, cảm nhận khoảng cách không thể lay chuyển. Đó là tuyệt vọng, nhưng cũng là động lực để trưởng thành.

1.webp

Giờ đây, lần đầu tiên họ đối mặt trên sân. Không còn là kẻ ngưỡng mộ và người được ngưỡng mộ, mà là đối thủ.

Sae cất giọng chậm rãi, âm thanh lạnh lẽo và cứng rắn: “Cậu nghĩ chỉ cần đến được đây là có thể đứng cùng vị trí với tôi sao?” Giọng anh như lưỡi dao—sắc bén và khinh miệt.

Isagi im lặng. Đôi mắt anh không rời đi, tim đập dữ dội nhưng anh không lùi bước. Anh hiểu rõ sức nặng trong câu nói đó. Sae đại diện cho thế giới, còn anh chỉ vừa mới tìm được con đường của mình. Nhưng Isagi biết, anh không còn là cậu bé chỉ biết chạy theo bóng lưng người khác. Anh đáp, hơi thở dồn dập nhưng chắc nịch: “Tôi sẽ đuổi kịp anh, ngay tại đây.”

Chỉ một câu, mà như thắp lửa cả sân vận động. Tiếng hô vang của khán giả lúc này ùa vào, dồn dập như sóng biển. Khóe môi Sae nhếch lên một nụ cười lạnh. Anh khinh thường, nhưng ánh mắt lóe lên sự sắc bén trong chốc lát. Anh đã nhìn thấy ngọn lửa trong ánh mắt Isagi.

2.webp

Đằng sau khoảnh khắc này là cả một quá trình dài tích lũy. Isagi đã học được cách nắm bắt cơ hội từ sự phối hợp với Nagi, hiểu nhịp độ từ những pha chạy của Bachira, và biết cách không bị khí thế nuốt chửng khi va chạm với Barou. Sự trưởng thành của anh không phải một sớm một chiều, mà là kết quả của vô số lần bị áp chế, bị đánh gục, bị nghi ngờ, để rồi mài giũa thành sắc bén.

Còn Sae, từ lâu đã là biểu tượng của bóng đá Nhật Bản. Anh đã bước ra sân khấu quốc tế, đối diện với vô số cao thủ. Anh đã quen bỏ lại tất cả đối thủ phía sau. Nhưng hôm nay, khi Isagi đứng trước mặt anh, trong nụ cười lạnh ấy ẩn chứa một chút bất ngờ.

Mặt cỏ bị giẫm nát in hằn dấu chân. Tiếng thở gấp của Isagi hòa lẫn với bước chân của Sae, như thể số phận đang kéo căng sợi dây định mệnh ngay lúc này. Không cần thêm lời nói. Một lạnh lùng, một bùng cháy. Một tượng trưng cho đỉnh cao hiện tại, một tượng trưng cho thử thách của tương lai.

3.webp

Trận đấu tiếp tục, nhưng khoảnh khắc này đã trở thành biểu tượng. Isagi không còn chỉ là chàng trai chạy theo nữa—lần đầu tiên, anh đáp lại Sae bằng chính ánh mắt của mình. Đó là lời tuyên ngôn hướng đến tương lai.

Sae lại cất giọng: “Cậu sẽ không bao giờ đuổi kịp tôi.”

Isagi siết chặt nắm đấm, giọng trầm nhưng chắc: “Tôi sẽ vượt qua anh.”

Sự im lặng ngắn ngủi giữa họ ngay lập tức bị tiếng gầm vang của khán giả xé toạc. Đó là tuyên ngôn không thể đảo ngược. Từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa Isagi và Sae không còn là bức tường và kẻ trèo, mà là kẻ săn đuổi và con mồi cùng chạy song song.

4.webp

Dưới ánh đêm, sân cỏ bùng cháy như chiến trường. Hơi thở của họ giao thoa, như lửa và băng. Tương lai vẫn còn xa, nhưng bước đi này đã đủ để thay đổi tất cả.

Isagi hiểu rõ—Sae vẫn mạnh mẽ đến đáng sợ. Khoảng cách vẫn còn. Nhưng anh sẽ không bao giờ cúi đầu nữa. Anh sẽ đuổi theo bước chân của Sae trên sân khấu này, cho đến ngày thật sự vượt qua. Sae quay lưng, dáng người lạnh lùng. Ngón chân Isagi lại ghì chặt xuống cỏ, như muốn khắc sâu dấu ấn của mình.

Khoảnh khắc ấy, ý nghĩa của sự theo đuổi và thách thức đã được viết lên trung tâm sân cỏ.

5.webp

Họ không nói thêm gì nữa. Trái bóng lăn trong màn đêm, bóng dáng dưới ánh đèn dần tách xa, nhưng vô hình lại gắn chặt.

Trái tim Isagi vẫn đập dữ dội. Anh hiểu đây là cuộc đối thoại quan trọng nhất đời mình—không phải bởi lời nói, mà bởi ánh mắt và khí thế. Sae là mục tiêu, là đối thủ, là chướng ngại anh buộc phải vượt qua. Và cuối cùng, anh đã đủ can đảm đứng trước Sae để nói: “Tôi sẽ đuổi kịp anh.”

Tiếng gió rít qua sân, tiếng hò reo vang dội không ngừng. Ranh giới giữa thế giới và tương lai mờ đi dưới chân họ.

Câu chuyện, chỉ mới bắt đầu.
Nhấn để đọc chương tiếp theo!

Important Notice
Bookmark Notice