Giữa Máu Và Ánh Mặt Trời, Cô Ấy Đã Học Cách Mỉm Cười

Power chưa bao giờ tin vào sự dịu dàng. Cô từng nghĩ mình chỉ thuộc về bóng tối, thuộc về máu và nanh nhọn, thuộc về nỗi sợ hãi sắc bén nhất thế giới. Cô tự nhận mình là kẻ mạnh nhất, và quả thực là như vậy—vô số lần, sinh tử chỉ là một trò chơi, và cô luôn là người chiến thắng.

Cô thích màu của máu—dấu ấn chân thật nhất của sự sống. Cô ghét con người và khinh thường "sự dịu dàng," thứ cảm xúc khiến người ta trở nên phụ thuộc. Trong mắt cô, đó chỉ là ảo tưởng của kẻ yếu đuối. Cô chưa bao giờ muốn dựa vào người khác, cũng không muốn bất kỳ ai đến gần mình.

Cho đến khi Denji xuất hiện.

Cậu là một đứa trẻ ngốc nghếch, đôi mắt luôn chất đầy sự bối rối, nhưng lại cứng đầu đến đáng sợ. Khi cậu bước vào thế giới của cô, cô ban đầu chỉ định lợi dụng cậu để làm những việc cô lười không muốn động tay. Nhưng khi Denji liều mạng để cứu con mèo của cô, cô lần đầu tiên thấy có người sẵn sàng chết vì mình. Lần đầu tiên, cô nhận ra mình quan tâm đến sự an nguy của ai đó.

1.webp

Khi Denji trở về, quần áo cậu rách tả tơi, mặt dính đầy máu, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự sống. Cậu mỉm cười với cô, và trong khoảnh khắc đó, trái tim Power rối bời. Một hơi ấm lạ lẫm chảy tràn trong cơ thể, và cô nhận ra mình không còn là một kẻ săn mồi cô độc nữa.

Sau đó, cô chuyển đến nhà Aki Hayakawa.

Aki sạch sẽ, trầm lặng và cứng đầu. Cậu không bồng bột như Denji, cũng không đáng sợ như những gì cô từng tưởng tượng về con người. Cậu chỉ đơn giản tồn tại một cách vững chãi, như một cột trụ chống đỡ, giúp Power dần thích nghi với cuộc sống mới. Ban đầu, cô ghét cậu—mọi lời nói của cậu đều như một lời trách mắng, một nỗ lực kiểm soát sự tự do của cô. Nhưng thời gian trôi qua, cô bắt đầu phụ thuộc vào sự hiện diện của cậu. Mỗi sáng, cô thấy cậu nấu ăn trong bếp, ngửi thấy mùi thơm của bánh mì. Cô học cách ngồi yên lặng trên ghế sofa, chờ tiếng chuông báo bữa tối, và ngắm nhìn những vệt ánh trăng in hằn trên sàn nhà vào ban đêm.

2.webp

Denji vẫn tinh nghịch, cười đùa bảo cô thật phiền phức. Cô mắng lại, gọi cậu là đồ ngốc. Họ tranh giành đồ ăn vặt, tranh giành điều khiển TV, nhưng những cuộc cãi vã hàng ngày ấy lại tràn đầy hơi ấm. Power bắt đầu hiểu ra rằng những ngày tháng bình dị cũng có thể mang lại sự bình yên cho trái tim.

Cô không còn khao khát máu, không còn chỉ nghĩ đến bản thân. Cô bắt đầu muốn sống, muốn bảo vệ hai người này và con mèo đó. Cô thậm chí bắt đầu tự hỏi, nếu một ngày họ không còn ở đây, cô sẽ đối mặt với thế giới này như thế nào.

3.webp

Rồi, bóng ma cái chết ập đến.

Makima, nụ cười của cô lạnh như lưỡi dao sắc nhọn, chỉ thẳng vào Power và tuyên bố cô nên chết. Lần đầu tiên, Power cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự. Cô sợ cái chết, sợ mất đi tất cả mọi thứ xung quanh. Cô nhớ về Denji, cậu bé luôn nở nụ cười nhưng lại có trái tim mềm yếu. Cô biết, nếu mình gục ngã, cậu sẽ đau khổ, sẽ cô đơn. Cô nhớ về Aki, đôi mắt luôn lặng lẽ quan sát, như có thể nhìn thấu tâm can cô.

Vì vậy, cô chọn bước về phía cái chết. Không phải vì sợ hãi, mà để họ không phải cô đơn. Cô mỉm cười, đưa tay đối mặt với thực tại lạnh giá. Trái tim cô lần đầu tiên hiểu ra, "tình yêu" không phải là ảo mộng ngọt ngào, mà là sự thôi thúc muốn bảo vệ một ai đó, là sự sẵn sàng từ bỏ những ám ảnh của bản thân vì người khác.

Khi cái chết ập đến, Power không rơi nước mắt. Cô nhìn những ký ức về Denji và Aki lấp lánh như ánh sáng và bóng tối trong tâm trí. Cô biết, họ sẽ nhớ về cô. Máu sẽ khô, thân xác sẽ rữa nát, nhưng hơi ấm cô để lại sẽ như ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi vào cuộc sống của họ.

4.webp

Power từng là một con quái vật, ích kỷ và tàn nhẫn. Nhưng trong những ngày tháng ngắn ngủi ấy, cô đã học được cách yêu thương, cách sống vì người khác. Cô học được cách mỉm cười, cách sợ hãi, và cách hy sinh. Cô biến mất, nhưng những ký ức cô để lại vẫn tiếp tục sưởi ấm những người xung quanh.

Nụ cười của cô như ánh nắng rơi trên máu—ngắn ngủi, nhưng chân thật.

Sau khi cô ra đi, Denji vẫn tiếp tục sống, tiếp tục cười, tiếp tục bảo vệ con mèo đó. Và Aki vẫn lặng lẽ nấu ăn, duy trì trật tự trong ngôi nhà. Power từng nghĩ mình là một kẻ săn mồi cô độc, nhưng trong những ngày tháng mà máu và ánh nắng hòa quyện, cô đã học được cách mỉm cười và khám phá ra hơi ấm của mái ấm gia đình.

Nhấn để đọc và cảm nhận hơi ấm cô để lại trước khi biến mất.

Important Notice
Bookmark Notice