Bên ngoài cửa là con hẻm xi măng lạnh lẽo. Gió cứa vào da như lưỡi dao. Cậu nằm trên chiếc giường chật hẹp. Trong tay là một món đồ chơi lên dây cót cũ. Đó là toàn bộ tài sản của cậu. Tên cậu là Denji. Ước mơ thuở nhỏ của cậu thật nhỏ bé. Ăn một bữa cơm nóng là đủ mãn nguyện. Chạm vào ngực một cô gái như nhận được phần thưởng. Những ước muốn ấy thô kệch nhưng chân thật. Chúng giúp cậu sống tiếp. Vì chỉ cần sống, cậu có thể tiếp tục nhận những phần thưởng nhỏ đó.
Một ngày nọ, cậu gặp một chú chó đầy máu. Chú chó không phải chó. Nó tên là Pochita. Pochita là Quỷ Cưa Xích. Cơ thể nó như cỗ máy rỉ sét. Nhưng trong mắt nó có sự dịu dàng. Denji có một người bạn đồng hành. Hai người dựa vào mái nhà mục nát. Chia sẻ một lon thịt hộp. Khi đó, điều Denji muốn vẫn là những thứ đơn giản nhất. Ăn no. Có người bên cạnh. Có người xoa đầu mình.
Ngày tháng như tờ giấy bị xé nát. Những kẻ tăm tối tìm đến cửa. Nợ nần chất đống trong nhà. Người ta dùng cậu như công cụ. Vì vài đồng lẻ mà làm việc bẩn thỉu. Hôm đó, những kẻ mặc đồ đen đến. Không phải người thường. Là lính đánh thuê của quỷ. Máu và lửa quét sạch tất cả. Denji bị kéo xuống nơi sâu thẳm. Pochita bị đâm xuyên. Denji chỉ còn chút sức lực. Pochita dùng sức lực cuối cùng trao trái tim của mình cho Denji. Nó nói, hãy trở thành trái tim của ta. Như vậy cậu có thể tiếp tục sống.
Khi tỉnh lại, lồng ngực cậu không còn nhịp đập của con người. Mà là tiếng gầm thấp của cưa xích. Vòng sắt xoay dưới da. Cậu khóc. Âm thanh ấy như đứa trẻ không biết cách nói lời cảm ơn. Người khác gọi cậu là thợ săn quỷ. Người của nhà nước đến tìm cậu làm việc. Một người phụ nữ đứng trước mặt cậu. Đôi mắt cô ấy rất yên tĩnh. Tên cô ấy là Makima. Cô mặc đồng phục gọn gàng. Lời nói như mệnh lệnh, nhưng cũng như sự bảo vệ. Cô kéo Denji ra khỏi đống rác. Cô cho cậu công việc. Cho cậu cái tên. Cho cậu quy tắc.

Nụ cười của Makima là cái bẫy mềm mại. Cô bọc mệnh lệnh bằng sự lịch sự. Khi cô nói, thế giới sẽ nghiêng về phía cô. Cô đại diện cho trật tự. Cô đại diện cho nhu cầu của quốc gia. Cô đại diện cho một tiếng nói lớn hơn. Tiếng nói đó nói cho Denji biết cậu nên làm gì. Nó nói cho cậu biết làm sao để được cô công nhận. Denji chỉ cần một chút thôi là đã thấy thỏa mãn. Một lời khen của cô giống như ngọn đèn ấm áp. Ngọn đèn đó chiếu sáng đêm tối không có đèn của cậu.
Nhưng trong sự ấm áp có ổ khóa. Makima dùng lời nói trói buộc con người. Cô đặt hy vọng vào lồng. Cô nói, phục tùng thì sẽ được bảo vệ. Cô đối xử tốt với Denji, nhưng trong sự tốt ấy có điều kiện. Cậu phải nghe theo mệnh lệnh của cô. Cậu phải sống chết theo lời cô nói. Denji bắt đầu cảm thấy ước muốn của mình bị thu lại thành nhà giam nhỏ. Ước muốn ăn và chạm vẫn còn. Nhưng chúng trở nên ngượng ngùng. Vì có người thay cậu quyết định điều gì được phép.
Trong công việc có bạn bè. Power khỏe, miệng rất độc. Cô thích ồn ào. Aki trầm lặng, đôi mắt nhìn về nơi xa. Họ như hai hòn đá khác nhau. Denji học cách cười giữa họ. Học cách mượn sự náo nhiệt của người khác để lấp đầy khoảng trống. Aki dạy cậu niệm chú để đối phó kẻ địch mạnh. Power nhét hóa đơn vào tay cậu, nhắc cậu ăn. Những ngày như thế có hơi ấm. Nhưng dưới hơi ấm là trật tự đang vận hành. Quy tắc của Makima như không khí. Bạn không nhìn thấy, nhưng nó luôn ở đó.

Thời gian đẩy cậu tiến lên. Mỗi trận chiến như ghi chú khắc trên cơ thể. Mỗi lần trở về, cậu nhớ ánh mắt Pochita. Pochita từng nói, hãy làm điều cậu muốn làm. Nhưng giờ đây cậu thật sự muốn gì? Câu trả lời ban đầu quá đơn giản. Cậu muốn ăn. Muốn chạm. Muốn có người bên cạnh. Nhưng những ước muốn nhỏ bé đó, sau khi được Makima cho phép, trở nên phức tạp. Cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân. Nghi ngờ ước muốn nào là của mình, ước muốn nào do người khác gán cho.
Cậu bắt đầu chú ý đến chi tiết của sự kiểm soát. Makima rút lời nói vào khoảnh khắc tinh tế. Cô giữ nụ cười đến giây cuối cùng. Cô lợi dụng thông tin để khiến người khác đi theo kịch bản của mình. Trong lời cô nói với Denji, ẩn chứa mệnh lệnh không cần nói ra. Cậu bắt đầu cảm thấy mình như một con rối. Nhưng lại sợ thoát khỏi, vì thoát khỏi thì không còn đảm bảo. Không có đảm bảo nghĩa là cô đơn lớn hơn. Trong cô đơn có nỗi sợ. Nỗi sợ khiến con người từ bỏ tự do để đổi lấy an toàn.
Có lần, Denji mơ thấy mình nắm tay Pochita trong đêm. Họ ở bên bờ biển vắng người. Gió rất sạch. Pochita nói với cậu, trong trái tim cậu có một hạt giống. Hạt giống đó sẽ lớn thành điều cậu muốn làm. Không phải điều người khác sắp đặt. Denji mỉm cười trong mơ. Khi tỉnh dậy, trên mặt vẫn còn nước mặn. Khoảnh khắc đó, cậu hiểu được sức nặng của ước muốn. Ước muốn sẽ lớn lên. Từ ham muốn thể xác đơn giản, trở thành quyền được quyết định cuộc đời.

Mặt nạ của Makima cuối cùng cũng nứt. Trong kế hoạch của cô, nhiều người bị hi sinh. Cô dùng ngôn ngữ của trật tự để hợp lý hóa sự hi sinh. Người bị thương được gọi là cái giá cần thiết. Denji nhìn thấy những cái giá đó rơi xuống đất từng mảnh. Trong đó có máu của bạn bè. Máu ấy in hoa văn lên tay cậu. Hoa văn giống răng cưa của cưa xích. Mỗi lần nhớ lại, tiếng cưa xích trong ngực càng vang hơn.
Sự phản kháng không có màn báo trước kịch tính. Nó bắt đầu từ một việc nhỏ. Có người bị đưa đi. Lời giải thích của Makima nghe hoàn hảo. Nhưng Denji nhớ lại cơn đói bị bỏ mặc thuở nhỏ. Trong mắt cậu, người bị đưa đi không phải con số. Là người biết cười. Là người cậu muốn cùng uống rượu. Khoảnh khắc đó, cậu nhận ra mình không thể tiếp tục diễn theo kịch bản của cô. Cậu muốn tự quyết định cách mình lựa chọn. Thậm chí muốn quyết định cách yêu.
Khi cuộc chém giết đến, thế giới tua ngược nhanh như cuộn phim. Denji lao lên mang theo cơn giận. Không chỉ vì thù hận trả thù. Mà nhiều hơn là để giành lại quyền lẽ ra thuộc về mình. Cậu không muốn một cuộc cách mạng ồn ào. Cậu chỉ muốn tự chọn sống hay chết. Cưa xích gầm rú trong đêm. Âm thanh ấy như lời thì thầm của Pochita. Lưỡi dao xé toạc lớp ngụy trang. Makima ngã xuống. Trong mắt cô có kinh ngạc, nhưng cũng có chút giải thoát.

Giết chóc không phải kết thúc. Sau nhát chém là khoảng trống. Denji nhìn thân hình trên đất. Không có cảm giác chiến thắng lập tức. Chỉ có im lặng. Đèn đường kéo dài bóng họ. Tự do không phải món quà đến đột ngột. Nó như nước lạnh, ép bạn úp mặt vào. Bạn sẽ thấy ngạt thở, nhưng cũng tỉnh táo. Lần đầu tiên, Denji thực sự cảm thấy mình đang lựa chọn, chứ không phải bị lựa chọn.
Từ bị kiểm soát đến có được tự do, giữa chặng có rất nhiều cái giá. Bạn bè ly tán, ký ức rạn nứt, mồ hôi khi thức giấc trong đêm. Nhưng cậu biết có một điều khác biệt. Giờ đây, cậu có thể quyết định ai được đến gần. Có thể quyết định khi nào nói không. Có thể quyết định có giao trái tim mình cho người khác hay không. Những quyết định đó mang theo sợ hãi. Sợ hãi cần đối mặt. Nhưng sợ hãi cũng mang trọng lượng thật. Nó khiến tự do không còn là lâu đài trên không. Nó trở thành vật thật. Có thể nắm lấy. Có thể vứt bỏ.
Kết thúc không có đoạn tổng kết dài. Không có khẩu hiệu. Chỉ là một người ngồi trên mái nhà cũ nát. Gió đêm thổi qua tóc cậu. Răng cưa xích vẫn thi thoảng rung lên trong tim. Xa xa là ánh đèn của những tòa nhà cao. Ai đó cười dưới tầng. Denji ngẩng đầu nhìn trời. Sao thưa thớt. Cậu đưa tay ra, như khi còn nhỏ, muốn chạm vào một thứ đơn giản. Lần này, cậu không còn hỏi có được phép hay không.

Câu chuyện dừng lại ở đây. Tự do như một con đường. Trên đường có gai, cũng có nắng ấm. Denji không có câu trả lời. Người thường cũng không. Nhưng cậu có lựa chọn. Có lẽ đây chính là ý nghĩa trọn vẹn của việc bước từ bị kiểm soát đến tự do. Một người học cách tự chịu trách nhiệm. Học cách tiếp tục tiến lên dù sợ hãi. Học cách biến ước muốn đơn giản thành lý do để sống.
Nếu bạn từng thấy nụ cười của cậu, bạn sẽ hiểu trong đó có gì. Không phải niềm vui ngây thơ. Mà là một chút bướng bỉnh trong mệt mỏi. Sự bướng bỉnh ấy nói rằng, dù chỉ một lần, tôi cũng muốn chọn con đường của chính mình.