Trong làn gió biển phảng phất vị mặn. Vào ngày hôm ấy bên bờ biển, từng đợt sóng vỗ vào bờ dưới bầu trời xám xịt. Denji theo Makima ra bãi cát, cát dưới chân ướt sũng như một con đường dẫn ra đại dương sâu thẳm. Makima quay lại nhìn cậu. Vẻ mặt cô bình thản, như đang nhìn một con chó ngoan ngoãn. Denji đứng im, nín thở. Giữa họ chỉ cách nhau vài bước chân. Khoảng cách ấy không chỉ là không gian, mà còn là một vực thẳm định mệnh chênh vênh.
Denji tưởng rằng cuối cùng mình cũng nhận được sự đáp lại từ "người mình thích". Nhưng trong thế giới của Makima, khoảnh khắc ấy chỉ là một sự mở rộng của "sự thống trị". Makima tiến lại gần và hôn cậu. Mắt Denji mở to, hơi thở trở nên hỗn loạn. Gió biển thổi qua, bóng hai người in xuống cát. Đôi môi cô lạnh giá. Giây tiếp theo, vị tanh của máu lan tỏa.
Đó không phải là một nụ hôn. Đó là một vết cắn. Cô cắn đứt lưỡi cậu, như một lời tuyên bố kết thúc.

Sự Lãng Mạn Bề Ngoài
Nếu chỉ nhìn vào hình ảnh, khung cảnh ấy gần như hoàn hảo. Ven biển, hoàng hôn, gió, người mình thích tiến lại gần, một nụ hôn nhẹ nhàng. Tất cả trong khung hình manga thật dịu dàng và đẹp đẽ. Nhưng sự lãng mạn trong Chainsaw Manluôn trái ngược.
Lý do Denji sống, ngay từ chapter đầu tiên, thật đơn giản—được ăn bánh mì ngon, được ở bên người phụ nữ mình thích. Cậu xem Makima như hi vọng, là lần đầu tiên một sinh mệnh bò lên từ đống rác cảm thấy "mình cũng có thể được yêu thương".
Nhưng "nụ hôn" này đã đập tan ảo giác duy nhất của cậu. Nó như lời thì thầm của Fujimoto Tatsuki bên tai Denji:
"Sự lãng mạn, chỉ là một hình thái dịu dàng của sự thống trị."

Biểu Tượng Của Vết Cắn
Vết cắn của Makima tựa như một nghi thức. Cô không bao giờ thể hiện tình yêu, chỉ thể hiện sự kiểm soát. Cô từng nói, cô thích "mối quan hệ thống trị và bị trị", thích những người hiểu mình. Và Denji, luôn là kẻ không hiểu nhưng vẫn cứ tiến lại gần cô.
Lưỡi là ngôn ngữ, là cơ quan của dục vọng. Thứ Makima cắn đứt, không chỉ là một phần thân thể, mà là khả năng "giao tiếp". Bằng hành động, cô nói với Denji: Ngươi không thể đối thoại bình đẳng với ta. Miệng của ngươi, thuộc về ta.
Khoảnh khắc này, cũng kết nối tất cả những manh mối được vẽ ra trước đó. Từ lần gặp đầu tiên, Makima bảo Denji "làm chó của cô"; đến mỗi lần thưởng dịu dàng để củng cố sự phục tùng; dẫn tới đây, nơi cô cuối cùng dùng "nụ hôn" hoàn tắt vòng tròn thống trị. Bề ngoài là yêu, thực chất là sự nuốt chửng.

Tuyệt Vọng Và Thức Tỉnh
Sau khi bị cắn đứt lưỡi, Denji không lập tức phản kháng. Cậu trông thậm chí còn hoang mang. Đây không phải là tê liệt, mà là một sự thấu hiểu muộn màng—
Cậu cuối cùng cũng hiểu ra, thứ hạnh phúc mình khao khát bấy lâu, vốn không hề tồn tại.
Trong thế giới của Makima, không có thứ gọi là "tình yêu". Ở đó chỉ có trật tự, sự thống trị, nỗi sợ. Cô muốn tạo ra một thế giới "hoàn hảo", một thế giới không có ác ý, không hỗn loạn. Nhưng cách của cô là kiểm soát tất cả mọi người. Và Denji là đối tượng lý tưởng của cô. Cậu đơn giản, ngoan ngoãn, dễ dàng thỏa mãn. Cậu không chất vấn như Aki, cũng không kháng cự như Power. Cậu chấp nhận mọi sự dịu dàng, và cả tổn thương. Đây chính xác là "sự bình yên" mà Makima muốn.
Thế nhưng, Denji rốt cuộc đã sống sót. Cậu nuốt chửng cơ thể cô, theo một cách cực kỳ tàn khốc để hoàn tất sự đảo ngược. Từ khoảnh khắc đó, sợi xích thống trị đứt đoạn. Nụ hôn bên biển chính là điểm tới hạn ấy. Nơi đây Denji mất đi lưỡi, và cũng tại nơi này, cậu bắt đầu thực sự nhìn thấy cô.

Sự Kết Lại Của Những Manh Mối
Cách kể chuyện của Fujimoto Tatsuki thật lạnh lùng. Ngay trước "nụ hôn" này, Denji vừa trải qua cái chết của Power. Khoảnh khắc ấy cậu gần như gục ngã, nhưng Makima xuất hiện, kéo cậu trở lại bằng nụ cười và sự dịu dàng. Cô biết rõ khi nào nên trao hi vọng, khi nào nên trao tuyệt vọng. "Nụ hôn bên biển" này, không phải là một tình tiết bất ngờ, mà là điểm kết được sắp đặt tinh tế. Nó tượng trưng cho giới hạn của "tình yêu giả tạo". Sự thống trị chỉ hoàn toàn khi kẻ bị trị tin rằng mình được yêu.
Makima đã thắng. Nhưng chiến thắng của cô chỉ tồn tại trong chốc lát. Cô không ngờ rằng, Denji rốt cuộc sẽ dùng chính cách của cô để đáp trả. Cậu học được cách "nuốt chửng", học được cách "thống trị", nhưng cậu không phải là thần. Cậu chỉ là một con người bình thường vẫn muốn ăn sáng, xem phim, và ở bên bạn bè. Chính vì điều đó, cậu đã chiến thắng cô.

Dư Âm
Gió biển không thể xua tan mùi máu. Sau cảnh đó, mọi sự lãng mạn trong Chainsaw Mansụp đổ.
Denji không khóc, cậu chỉ im lặng. Sự im lặng này chân thực hơn bất kỳ cơn thịnh nộ nào. Nếu phần một của Chainsaw Mannói về cuộc đọ sức giữa "nhân tính và sự thống trị", thì "nụ hôn bên biển" chính là ranh giới. Trước nó, Denji là kẻ theo đuổi sự dịu dàng; sau nó, cậu bắt đầu hiểu thế nào là tự do. Tự do không phải là không bị kiểm soát, mà là biết rằng sự kiểm soát tồn tại, nhưng vẫn lựa chọn là chính mình. Makima dùng "nụ hôn" phong tỏa cậu, Denji dùng sự "nuốt chửng" kết liễu cô. Đây không phải là trả thù, mà là một sự giải phóng. Sự lãng mạn bị cắn nát, nhưng trong những mảnh vỡ vẫn còn chút hơi ấm. Chút hơi ấm ấy, chính là nhân tính.
Nhiều người lần đầu xem cảnh này sẽ thấy đột ngột. Nhưng nhìn lại, Fujimoto Tatsuki đã giấu sẵn tất cả manh mối. Mỗi nụ cười của Makima, mỗi lần bàn tay cô đặt nhẹ lên đầu Denji, đều giống như quá trình thuần hóa.
"Nụ hôn bên biển" không phải là sự kiện ngẫu nhiên; nó là điểm nút then chốt trong chủ đề "sự thống trị" của Chainsaw Man. Denji tưởng mình nhận được tình yêu, kỳ thực thứ cậu nhận được là tư cách bị tiêu dùng. Và khi cậu đánh mất tất cả, cậu mới thực sự tự do.
Hãy click đọc, trở về bờ biển ngày ấy, lắng nghe trong gió ẩn giấu điều gì.