Người Cưa Xích: Cái Giá Của Hạnh Phúc Tầm Thường

Ánh sáng ban mai lọt qua khung cửa sổ cũ kỹ, bụi bay chầm chậm trong không khí. Khi Denji tỉnh dậy, cổ họng khô khốc, bụng đói cồn cào. Trong phòng chỉ còn lại cậu và Pochita. Con quỷ nhỏ màu cam nằm yên lặng bên cạnh, như một cái bóng phình to vì gió. Cậu xé một miếng bánh mì, ăn một cách cẩn thận. Hương vị gần như nhạt nhòa. Nhưng cậu mỉm cười. Cậu nói, một ngày nào đó, cậu sẽ ăn bánh mì phết mứt, sẽ có bạn gái, và sẽ có một mái nhà.

Cậu không muốn trở thành anh hùng, cũng chẳng muốn cứu thế giới. Cậu chỉ là một kẻ mắc nợ, một đứa trẻ sống trong đống máu me và rác rưởi. Người khác chiến đấu vì công lý, cậu chiến đấu để sinh tồn. Cậu cầm cưa máy chém quỷ, chỉ vì điều đó có thể đổi lấy tiền. Nhưng trong thâm tâm, cậu biết rõ số tiền ít ỏi đó không thể mua được hạnh phúc. Cậu vẫn không ngừng nghĩ — giá mà có bữa sáng, chiếc sofa, một căn phòng có người khác chia sẻ, thì tốt biết mấy.

1.webp

Khi Makima đưa tay ra, cậu tưởng rốt cuộc thì vận mệnh mình đã khá hơn. Hôm đó, cô nhìn cậu và nói: "Từ hôm nay, cậu là chó của tôi." Khi Denji gật đầu, trong lòng cậu không hề có chút kháng cự nào. Cậu nghe thấy giọng nói của cô, ngửi thấy hương thơm của cô, lần đầu tiên cảm thấy có người để ý đến mình. Cậu nghĩ đó là khởi đầu của hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc quá mong manh, tựa tờ giấy. Chỉ cần một cơn gió thoảng là có thể thổi bay.

Pochita từng nói với cậu: "Tôi muốn nhìn thấy giấc mơ của cậu thành hiện thực." Denji nhớ như in câu nói đó. Đó không phải là sự cổ vũ, mà là một lời hứa.

Về sau, cậu thực sự nếm trải hương vị của giấc mơ. Cậu cùng Power và Aki ăn cơm, giặt giũ, cãi vã trên cùng một bàn ăn. Power vừa hét vừa cười. Tiếng cười ấy như ánh nắng xuyên qua khung cửa.

2.webp

Họ chỉ đang sống một cuộc sống bình thường. Cuộc sống ấy vụng về, ồn ào, nhưng chân thực. Với Denji, đó chính là nhà.

Rồi những trận chiến ập đến lần nữa. Lũ quỷ ngày càng mạnh, thế giới ngày càng hỗn loạn. Thân thể Denji bị xé nát hết lần này đến lần khác, rồi lại được vá lành. Cậu cười nói rằng mình không sợ chết. Nhưng khi cậu trở về căn phòng trống trải, nhìn thấy bữa ăn nguội lạnh trên bàn, tay cậu vẫn run lên. Bởi vì cậu sợ không có ai đợi cậu trở về nhà.

Thế giới của Makima là một giấc mơ khác. Cô dịu dàng, thông minh, và cũng cô đơn. Hạnh phúc cô theo đuổi là "hạnh phúc dưới sự kiểm soát". Cô muốn thế giới yên tĩnh, mọi người phải nghe theo cô. Đó là một sự bình yên không có tự do.

Denji bị mắc kẹt trong ánh mắt của cô. Cậu tưởng mình yêu cô. Kỳ thực, cậu chỉ muốn giữ lấy chút hơi ấm ấy. Pochita từng nói, trái tim Denji lương thiện. Nhưng trong thế giới ấy, lương thiện thường phải trả giá. Khi Power chết, cậu đã không khóc. Cậu chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nhìn vũng máu. Cậu không biết phải làm gì. Sự tĩnh lặng trong khoảnh khắc ấy còn đáng sợ hơn bất kỳ trận chiến nào. Cậu hiểu ra rằng hạnh phúc không phải thứ tự nhiên mà có. Nó phải được đánh đổi bằng mạng sống.

3.webp

Đêm xuống, cậu mơ thấy Pochita. Trong mơ, Pochita lại trở thành con quỷ nhỏ, nói với cậu: "Rốt cuộc thì cậu cũng có được rồi nhỉ? Thứ gọi là 'cuộc sống bình thường'."

Denji lắc đầu. "Vẫn chưa."

Pochita nhìn cậu cười, nói: "Nhưng cậu vẫn đang tìm kiếm, thế là đủ rồi."

Khi cậu tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng. Thành phố vẫn còn những con quỷ. Cậu vác cây cưa máy và bước đi. Bước chân nhẹ nhàng, nhưng trái tim nặng trĩu.

Cậu không còn là chàng trai trẻ sống vì miếng bánh mì phết mứt nữa. Cậu biết hình hài của hạnh phúc, và cũng biết cái giá phải trả cho nó. Denji chưa từng chiến thắng thế giới. Cậu chỉ là nhiều lần vấp ngã, và nhiều lần đứng dậy từng ấy. Sự kiên trì bình dị ấy, khó khăn hơn bất kỳ chiến thắng anh hùng nào.

4.webp

Chainsaw Mankhông phải là câu chuyện về đánh nhau. Nó nói về khát khao được sống một "cuộc sống bình thường" giữa biển máu và đống đổ nát. Khát khao ấy nhỏ bé đến mức gần như không đáng kể, nhưng lại không thể nào quên được.

Có người bảo Denji là quái vật, có kẻ lại bảo cậu là một đứa trẻ. Có lẽ cả hai đều đúng. Cậu là kẻ bị nuốt chửng, và cũng là kẻ vẫn tiếp tục yêu thương. Cậu từng khao khát bánh mì, bạn gái, gia đình. Giờ đây cậu hiểu, những từ ngữ giản đơn ấy lại là thứ khó có được nhất trên đời.

Sống qua mỗi ngày đều phải trả giá. Còn "hạnh phúc bình dị", là thứ đắt đỏ nhất.

Important Notice
Bookmark Notice