Ván Bài Chiến Tranh Tâm Lý trong Kakegurui

Khi lần đầu nhìn thấy Jabami Yumeko, rất dễ nghĩ rằng cô ấy yêu tiền. Sòng bạc, phỉnh bài, những ván thắng thua đầy kịch tính—trông như thể cô sinh ra để thuộc về nơi ấy.

Nhưng thứ cô thật sự yêu thích lại ở một nơi khác. Đó là khoảnh khắc trái tim con người rung động. Cô rất nhạy cảm. Cô có thể nhận ra sự thay đổi trong hơi thở và ánh mắt của đối thủ. Cô gỡ từng lớp phòng tuyến tâm lý của họ như đang mở một món quà.

Trong phần 1, nhiều người nhắc đến trò “Đoán số trên bài.” Khung cảnh diễn ra ở một góc của trường, bàn sạch sẽ và chỉ có chín lá bài. Luật chơi đơn giản. Ai cũng có thể học. Nhưng cuộc đối đầu thật sự không nằm ở luật. Nó nằm ở phán đoán. Ở nghi ngờ. Ở khoảnh khắc chần chừ duy nhất ấy.

Saotome Mary lúc đó rất tự tin. Cô tin rằng mình đọc được người khác. Cô nghĩ Yumeko chỉ là tân sinh. Yumeko cầm bài, mỉm cười dịu dàng. Nụ cười đó không mang chút uy hiếp nào. Và cách ngón tay cô lướt qua mặt bài quá nhẹ—nhẹ đến mức như cố tình để đối thủ không chú ý.

Mary tưởng rằng mình đang dẫn trước, nhưng cô đã quên một điều. Yumeko đã nhìn thấu cảm xúc của cô ngay từ đầu. Đó là một ván đơn giản nhưng giống như cuộc tháo gỡ chậm rãi. Giọng Mary trở nên sắc hơn về cuối ván. Hơi thở dồn dập. Tay cô đẫm mồ hôi. Luật chơi không thay đổi, nhưng trọng tâm của bàn đã đổi. Yumeko vẫn giữ thái độ như cũ—bình tĩnh, vui vẻ, như đang quan sát một con thú nhỏ bị lạc.

1.webp

“Bỏ phiếu đoán” là một hình thức khác. Trò chơi này xoay quanh tâm lý tập thể. Những con số rơi xuống một phiến đá đầy vết nứt. Ai cũng sợ mình sẽ là người bị đẩy ra gánh rủi ro.

Yumeko đứng ở trung tâm, ánh mắt sáng rõ. Cô nhìn mọi người như đang nhìn cá dưới mặt hồ. Cô nói chuyện nhẹ nhàng, nhịp chậm. Nhịp này khiến cả căn phòng điều chỉnh theo hơi thở của cô. Cô kéo những nỗi sợ của họ ra khỏi lòng từng chút một, khiến chúng hiện rõ trong không khí. Có người sợ bị nghi ngờ. Có người sợ quyết định. Có người sợ trách nhiệm. Yumeko nhìn rõ hơn tất cả. Cô không dùng áp lực để đè nén. Cô chỉ đơn giản đặt sự thật trước mặt mọi người, để họ nhìn thấy cái bóng của chính mình.

Cách làm này đáng sợ hơn cả quát nạt. Con người sợ giọng nói trong chính trái tim mình. Và Yumeko khiến giọng nói đó vang lớn hơn. Trong những giây cuối cùng của cuộc bỏ phiếu, ánh mắt mọi người bắt đầu lảng tránh. Đó là khoảnh khắc chân thật nhất. Có người run tay. Có người không dám ngẩng đầu. Còn Yumeko thì như chìm xuống đáy hồ yên tĩnh. Cô tận hưởng sự hỗn loạn. Trong hỗn loạn, cô càng hiểu rõ lòng người.

2.webp

“Kế hoạch Cuộc đời” là trò chơi kỳ dị nhất trong phần 1, cũng là trò chạm thẳng vào phần sâu nhất của linh hồn. Nó không phải thắng thua thông thường. Nó biến tương lai của một con người thành con số đặt lên bàn. Biểu cảm của đối thủ từ thoải mái chuyển sang hoảng loạn—và tất cả đều lọt vào mắt Yumeko.

Khi Yumeko mở cuốn kế hoạch đó, cô không hề do dự. Cô không sợ tương lai của mình bị số hóa. Cô cũng không sợ người khác nhìn thấy điểm yếu của mình. Sự không sợ hãi đó khiến đối thủ hoàn toàn mất cân bằng. Họ nghĩ có thể dùng “số phận tương lai” để kiềm chế cô. Nhưng thứ Yumeko không quan tâm nhất chính là sự kiềm chế. Ngược lại, cô càng phấn khích. Vì đối thủ bắt đầu né tránh, bắt đầu kìm nén, bắt đầu run lên khi không nên run. Cô lật từng trang một, động tác nhẹ nhàng như phủi bụi. Sự nhẹ nhàng đó còn đáng sợ hơn đe dọa. Cô không đánh cược vào con số—cô đánh cược vào sức chịu đựng tâm lý của đối thủ.

Càng về cuối, giọng đối thủ càng nhỏ. Ánh mắt chập chờn như ngọn đèn sắp tắt. Đó không phải vẻ mặt của kẻ thua, mà là sự kiệt sức khi bị nhìn thấu quá mức. Con người không thể diễn mãi. Yumeko hiểu rõ điều này.

3.webp

Chiến thuật của Yumeko thường bị hiểu lầm là bốc đồng hoặc phi lý. Nhưng cô không làm bừa—cô chỉ dám đi theo hướng mà người khác không dám. Người khác sợ thua; cô không. Người khác sợ bị thấy điểm yếu; cô tự đặt điểm yếu của mình lên bàn.

Điều này khiến đối thủ không thể đoán ý cô. Mà điều không đoán được thì trở thành nỗi sợ. Sợ khiến tay run. Tay run khiến quyết định sai. Cuộc chơi không nằm ở kỹ thuật, mà ở sức mạnh tinh thần.

Yumeko luôn đứng ở mép vực. Nhưng không phải để khoe khoang. Cô thật sự yêu cảm giác “có thể mất tất cả trong giây tiếp theo.” Thái độ này khiến đối thủ sụp đổ. Vì họ nhận ra một sự thật: hạnh phúc của cô gái này không nằm ở an toàn, mà ở rủi ro. Người nguy hiểm nhất bàn không phải người giỏi nhất.

Mà là người không biết sợ. Yumeko chính là người đó.

4.webp

Nhiều đối thủ trong phần 1 cuối cùng đều mang cùng một biểu cảm—trống rỗng. Họ nghĩ họ đến để thắng tiền hoặc thể diện. Nhưng khi ván bài kết thúc, họ nhận ra thứ họ mất không phải phỉnh bài.

Họ mất hàng rào tâm lý. Mất tự tin. Mất ảo giác rằng “mình kiểm soát được mọi thứ.”

Yumeko không bao giờ sỉ nhục họ. Cô không chế giễu khi thắng. Thậm chí cô còn mỉm cười dịu dàng khi họ gục xuống. Cô tôn trọng đối thủ. Vì cô không hề muốn hạ nhục ai. Cô chỉ thích khoảnh khắc “sự thật hiện hình”—hình dạng thật sự sau khi lớp vỏ bị bóc ra. Đôi khi tàn nhẫn, đôi khi mong manh, nhưng luôn chân thật.

Khi phần 1 kết thúc, điều đọng lại trong tâm trí người đọc không phải cô ấy thắng bao nhiêu, ai thua bao nhiêu. Mà là những khoảnh khắc Yumeko dồn đối thủ đến góc tối của nội tâm. Những bàn tay run rẩy. Những hơi thở ngắt quãng. Và nụ cười bình thản của Yumeko. Cô là ngọn đèn trên bàn cược. Cô đi đến đâu, vết nứt trong lòng người sáng lên đến đó.

5.webp

Nếu nói điều hấp dẫn nhất của Kakegurui, có lẽ là nó tách “thắng thua” khỏi tiền bạc. Nó cho thấy phần lớn những va chạm giữa con người không xảy ra trong luật lệ. Mà xảy ra trong chần chừ. Trong một giây trước khi nói dối. Trong khoảnh khắc hơi thở lệch nhịp. Trong phút giây nỗi sợ hiện lên trong mắt đối thủ.

Chiến thuật của Yumeko không phức tạp. Cô chỉ giữ một niềm tin: tâm trí con người sẽ biến dạng khi chịu áp lực. Và cô thích nhìn thấy hình dạng đó. Điều đó khiến cô tập trung hơn và mạnh mẽ hơn. Đối thủ không chịu nổi cường độ ấy. Mỗi ván bài cuối cùng đều trở thành một lời thú nhận. Đối thủ bày hết nỗi sợ giấu kín lên bàn. Yumeko lặng lẽ nhìn. Không vội. Cô đợi họ thở ra câu “Tôi thua rồi.” Đôi khi giọng họ nhỏ đến mức chính họ cũng không nghe rõ.

6.webp

Sau khi trò chơi kết thúc, lớp học lại trở về yên tĩnh. Bụi lắng xuống. Những bàn tay ướt mồ hôi khô trở lại. Nhưng khoảnh khắc bị nhìn thấu sẽ không biến mất. Bóng lưng Yumeko khi rời đi rất nhẹ, như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng thế giới của đối thủ đã thay đổi. Họ học được sợ. Và học được thành thật. Dù chỉ trong một khoảnh khắc.

Đó là điều đặc biệt của Kakegurui. Nó cho thấy khoảnh khắc không phải người thắng mới tỏa sáng. Mà là khoảnh khắc ai đó bị đánh vỡ—và lộ ra sự thật. Yumeko không đến để phá hủy. Cô đến để soi sáng phần sâu nhất trong lòng mỗi người. Điều đó mạnh hơn mọi con số thắng thua. Một phần ánh sáng đến từ phỉnh bài.

Phần còn lại đến từ vết nứt trong tâm hồn. Yumeko luôn nhìn vết nứt đó. Và chỉ có cô dám nhìn như thế.

Nhấn để đọc tiếp—giây tiếp theo, ai sẽ sụp đổ? Ai sẽ bị bóc trần trước?

Important Notice
Bookmark Notice