Horimiya: Một gương mặt khác giữa đời thường

Ánh sáng ban mai đọng lại một lúc trong phòng khách nhà Hori. Những chiếc đĩa trên bàn vẫn còn ấm, hơi nước bốc lên chầm chậm. Hori đang bận rộn xếp lại cặp sách cạnh cửa, những động tác của cô thuần thục và vội vã. Vừa buộc tóc, cô vừa để ý xem em trai có đi nhầm giày không.

Khung cảnh này khác xa so với hình ảnh của cô ở trường. Giữa đám đông ở trường, cô giống như một tâm điểm yên lặng. Học lực giỏi, vẻ ngoài xinh xắn, xung quanh cô luôn có người tìm đến hỏi bài. Nhưng ở nhà, cô không có được sự điềm tĩnh ấy, cô giống một người chị luôn bước những bước chân vội vã hơn.

Khi cô vội vã ra cửa, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ từ ngoài cửa. Những bước chân khẽ khàng, như sợ đánh thức ai đó. Miyamura đứng trước cửa, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ. Túi nilon xào xạc. Cậu ngẩng đầu lên, ánh sáng chiếu vào mắt khiến cậu hơi nheo lại. Cậu đến sớm, dường như đã quen.

Hori mời cậu vào. Cô không nói gì thêm, chỉ lùi lại nhường chỗ. Khi bước vào, Miyamura giơ nhẹ chiếc túi lên. Trong đó là món đồ chơi nhỏ cho em trai của Hori. Cậu nói một cách giản dị. Hori gật đầu, như đã biết trước cậu sẽ làm vậy.

1.webp

Ở trường, Miyamura rất trầm lặng. Cậu ngồi ở góc lớp, cặp sách để gọn gàng. Mái tóc che đi một phần cảm xúc, khiến người khác khó đoán biết cậu đang nghĩ gì. Mọi người không có ấn tượng gì đặc biệt về cậu. Cậu tồn tại trong lớp học như không khí, chẳng ai thấy cậu khó gần, nhưng cũng chẳng ai thực sự lại gần.

Có lời đồn cậu "hơi kỳ lạ". Cũng có người cho rằng cậu trầm lặng như đá. Nhưng chưa ai từng thấy cậu tháo những chiếc khuyên tai ra, hay dáng vẻ thư thái khi cậu xắn tay áo lên.

Hori đã thấy. Vào một buổi chiều nọ, cô về nhà và phát hiện Miyamura đang đứng cạnh em trai mình, kiên nhẫn băng bó cho vết thương ở đầu gối em. Động tác của cậu nhẹ nhàng như sợ làm em đau. Cậu nhẹ nhàng dỗ dành em trai, cẩn thận và chắc chắn. Hoàn toàn khác với sự im lặng nơi trường học.

Trong khoảnh khắc ấy, Hori chợt nhận ra, bản thân mình cũng chưa từng thực sự thấu hiểu cậu.

2.webp

Ngày tháng trôi qua, hai người thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của nhau.

Khi trong lớp học nhìn Miyamura, Hori luôn cảm giác cậu như đang khoác lên một lớp vỏ. Khóe miệng không động đậy, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên thứ cảm xúc mà cô không hiểu nổi. Cô biết đó không phải là sự lạnh lùng, chỉ là cậu giấu mình quá sâu.

Nhưng khi đến nhà Hori, cậu lại tự nhiên xắn tay áo, buộc tóc lại và giúp đỡ việc nhà. Xúp trong nồi sùng sục, cậu đứng trước bếp, động tác vững vàng. Hori đứng nhìn cậu từ phía sau, trong lòng như có một ngọn đèn nhỏ không chói lóa được thắp sáng.

Miyamura cũng vô tình nhìn thoáng Hori. Ở trường, cô bình tĩnh và rõ ràng, nhưng ở nhà, nhịp độ của cô nhanh như đang chạy đua với thời gian. Cô vừa thái rau vừa gọi em trai đi rửa tay, rồi với tay đóng cửa sổ cách đó hai bước. Hình ảnh ấy rất chân thực. Miyamura nghĩ thầm, như vậy trông cô mới giống một con người hơn, cũng biết mệt mỏi, cũng có thể quên việc, cũng buông lỏng đôi vai khi một ngày sắp kết thúc.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô mệt mỏi đến mức dựa vào ghế sofa, trong lòng cậu chợt có chút bối rối. Cậu chưa từng thấy cô như thế ở trường. Ở trường, Hori luôn vững vàng. Còn lúc này, cô chỉ đơn giản là một người chị muốn chăm lo cho gia đình thật tốt mỗi ngày.

3.webp

Giữa họ không có những lời đối thoại đặc biệt. Phần lớn thời gian chỉ là những hành động nhỏ nhặt hằng ngày. Hori đưa cậu cốc nước. Miyamura đỡ lấy. Cả hai đều không ngẩng đầu, nhưng đều biết đối phương đang ở đó.

Một lần, trời mưa phùn nhẹ. Hori quên mang ô, đứng trước cổng trường. Những hạt mưa rơi xuống đất, bắn lên những tia nước trắng xóa. Cô không nói gì, chỉ nhìn những bông nước ấy. Miyamura đi từ phía sau tới, giơ ô che cho cô. Tay cậu rất gần vai Hori, nhưng không chạm vào.

Khi Hori ngẩng đầu lên, Miyamura không nhìn cô, chỉ nói nhà cậu ở gần đây, có thể đưa cô về. Cô gật đầu. Họ cùng bước đi trong tiếng mưa, bước chân trước sau. Ánh đèn đường xẻ một vệt sáng trên chiếc ô. Không khí yên tĩnh như có ai đó đã bật chế độ slow motion. Trên quãng đường ấy, cả hai đều có chút không tự nhiên, nhưng không ai nói ra.

4.webp

Lần đầu tiên, Hori nhận ra bản thân mình cũng có một mặt không muốn người khác nhìn thấy. Ở nhà, cô có thể nóng nảy vì những chuyện nhỏ nhặt, cũng có thể mất ngủ vì lo lắng cho em trai. Cô không hoàn hảo như mọi người vẫn tưởng.

Miyamura cũng vậy. Cậu trầm lặng ở trường là vì không muốn người khác nhìn thấy phần khác biệt nơi mình. Cậu không phải muốn trốn tránh, chỉ là đã quen với việc không được chú ý. Cậu phản ứng rất chậm với những âm thanh bên ngoài, nhưng ở nhà Hori, cậu lại chăm chút cho không gian trở nên sạch sẽ và ấm cúng.

Họ như tình cờ bước vào "căn phòng riêng tư" của nhau. Càng lại gần, càng nhìn thấy những chi tiết mà người khác không thấy. Hori biết lúc Miyamura chăm chú lắng nghe ai đó, cậu sẽ hơi nghiêng đầu. Miyamura biết khi Hori tức giận, vành tai cô ấy sẽ ửng đỏ. Sự thấu hiểu này khiến cả hai đều lặng đi. Không ai cần phải gắng sức, cũng chẳng ai cần phải giải thích về bản thân.

Vào một buổi chiều, hai người đang phơi quần áo trên ban công nhà Hori. Ánh hoàng hôn phủ trên lan can. Bóng của Hori in dài trên tường, từ từ chạm vào bóng của Miyamura. Cô nhìn bức tường, không biết phải mở lời thế nào. Miyamura cũng nhìn chằm chằm vào cái bóng ấy vài giây. Rồi cậu khẽ nói, ngày trước cậu rất ghét về nhà, vì ở nhà quá trống vắng. Hori nói, ngày trước cô thường nghĩ mình phải một mình gánh vác mọi chuyện. Cả hai không nói thêm gì. Những lời ấy là đủ rồi.

5.webp

Những buổi sáng sau đó, mỗi ngày đều có một chút khác biệt. Khi bước ra khỏi nhà, Hori thường nhìn quen ra đầu ngõ. Thỉnh thoảng, cô thấy Miyamura đứng đó, cúi đầu xem điện thoại. Ánh nắng chiếu vào mái tóc trước trán, khi ngẩng đầu lên, cậu tỏ vẻ ngạc nhiên. Cậu chưa từng nói sẽ đợi cô, nhưng đôi khi cậu cứ ở đó. Hori bước tới, họ sánh bước cùng nhau một đoạn. Chẳng vì lý do gì đặc biệt, và cũng chẳng cần.

Khi Miyamura giúp đỡ việc nhà ở nhà Hori, cậu cũng trở nên tự nhiên hơn. Cậu buộc tạp dề vào người, thu dọn những thứ linh tinh. Cậu cũng không còn trốn tránh việc để người khác thấy mặt kia của mình như trước nữa. Cậu biết Hori đã thấy, và cô không thấy kỳ lạ. Giữa họ dường như có một sự sắp đặt của số phận thật lặng lẽ. Không phải kiểu kịch tính, mà giống như có ai đó đã nhẹ nhàng đẩy họ, khiến họ dừng chân tại cùng một điểm trong thời gian. Cả hai đều nhìn thấy khuôn mặt mà đối phương giấu kín. Và cả hai đều không quay đi.

Một hôm, Hori ngồi trong phòng. Sách vở mở trên bàn, gió ngoài cửa sổ thổi lay động lá cây. Cô chợt nghĩ đến một câu hỏi: Nếu không có những cuộc gặp gỡ tình cờ đó, liệu họ có mãi giữ khoảng cách như ở trường? Nghĩ đến đó, cô mỉm cười. Những sự tình cờ đó vừa hay xảy đến, và họ đã vừa hay chộp lấy.

Miyamura gọi cô từ ngoài hành lang, nói cơm tối đã chuẩn bị xong. Hori đáp lời. Khi đứng dậy, cô nhìn thấy bóng mình in trên mặt bàn. Cái bóng đung đưa nhè nhẹ, như nhắc nhở cô rằng cuộc sống hiện tại thực sự đã khác xưa.

6.webp

Câu chuyện Chuyện Của Hori Và Miyamura tưởng chừng đời thường, nhưng mỗi mảnh ghép lặng im đều nói lên cùng một điều. Trong lòng mỗi người đều có một mặt khác không muốn bị nhìn thấy. Nhưng khoảnh khắc được nhìn thấy, chưa chắc đã là nguy hiểm, mà cũng có thể là khởi đầu cho một sự nhẹ nhõm.

Trong cuộc sống thường nhật, Hori và Miyamura không ngừng khẳng định một điều giản đơn: phần giấu kín cũng có thể được đón nhận. Và chính nhờ có những khoảnh khắc được thấu hi này, cuộc sống mới dần dần sáng lên.

Câu chuyện của họ không phải là những hành động lãng mạn to tát. Câu chuyện diễn ra trong hơi nước tỏa ra từ nhà bếp, trong âm thanh của cơn mưa ngoài cửa sổ, trong bóng đèn nơi hành lang. Đó là câu chuyện về hai con người tưởng chừng bình thường giữa đám đông, trở nên chân thực hơn khi ở cạnh nhau.

Nếu có ai hỏi, họ trở nên thân thiết từ khi nào. Có lẽ là trong chính khoảnh khắc ấy. Khi cả hai cùng nhìn thấy khuôn mặt mà đối phương giấu kín, và không ai quay đi.

Click đọc ngay: Chương ngắn về sự thấu hiểu trong đời thường.

Important Notice
Bookmark Notice